“Sếp Trần, thực ra tôi là tiến sĩ kinh tế của Đại học Thanh Bắc, hơn nữa cxung có đề tài nghiên cứu của riêng mình.
Chỉ là tôi bị người khác tính kế nên đau lòng rời bỏ lĩnh vực này, bước vào nền kinh tế thị trường và cống hiến bản thân với Tập đoàn Đại Minh thôi.”
“Điều tôi muốn làm là dùng hành động thực tiễn để chứng minh hướng nghiên cứu của đề tài tôi hướng tới là không sai, phát triển kinh tế thị trường là không sai, đồng thời cũng chứng tỏ năng lực bản thân không giới hạn với lý luận suông.”
“Lúc mới vào nghề, tôi tính dùng bằng thật nhưng sau khi nghĩ lại, tôi quyết định bỏ, vì bằng cấp cao không giúp ích gì cho công việc mà sẽ khiến người ta thắc mắc liệu tôi có động cơ khác hay không."
"Nhưng hôm nay tôi phải nói sự thật.
Đây là danh tính thực sự của tôi.
Về phần anh nghi ngờ điều gì, tôi cũng rất rõ ràng.
Anh đang nghi ngờ liệu tôi có còn duy trì liên lạc với Trần Chính Hà hay không.
Tôi có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình.
Nếu anh còn chưa tin thì tôi có thể lựa chọn từ chức, tất nhiên anh cũng có thể lựa chọn sa thải tôi, tôi không có gì oán trách cả.”
Sau khi Dư Tư Mẫn nói xong, cô ấy bắt đầu ăn.
Từ biểu hiện của cô ấy có thể biết cô ấy có ý định từ bỏ, thật sự không thể trách người khác, có trách thì trách mình xui xẻo, gặp ngay chuyện Trần Chính Hà tạo phản, với tư cách là người lãnh đạo, Trần Thanh Xuyên không có lý do gì để không nghi ngờ cô ấy, đuổi cô ấy ra khỏi công ty là chuyện bình thường.
Trong đầu đủ loại suy nghĩ, Dư Tư Mẫn cũng không nghĩ nhiều, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cứ ăn thôi, có thể sẽ là bữa trưa cuối cùng.
Nhưng Trần Khinh Xuyên không vội nói, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy, giống như nhìn cô ấy ăn cũng là một thú vui hưởng thụ.
Đến nỗi sau khi xem gần năm phút, Dư Tư Mẫn cảm thấy có chút xấu hổ: “Có cái gì dính trên mặt tôi à?”
Trần Thanh Xuyên lắc đầu, sau đó vươn tay vỗ ngực: “Ở chỗ này của cô có thứ gì đó.”
Những lời này vừa nói ra, Dư Tư Mẫn càng đỏ mặt hơn, quả thực có chuyện trước mặt khiến cô ấy có chút đau lòng, cô ấy không ngờ Trần Thanh Xuyên lại nói ra trước mặt cô ấy như thế, khiến cô ấy xấu hổ, lại cảm thấy như bị quấy rối tình dục.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Trần Thanh Xuyên giải thích: “Đừng hiểu lầm, ý tôi là ngực cô có gấm vóc.”
Dư Tư Mẫn chợt nhận ra rằng Trần Thanh Xuyên khen ngợi cô ấy tài hoa, còn tưởng là đang chọc ghẹo dáng người của cô ấy chứ…
Cũng may vừa rồi mình không có nói lung tung, nếu không bây giờ sẽ rất xấu hổ.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên nói với cô: "Tiếp tục ở lại công ty và làm thư ký, vậy chúng ta hãy làm công việc của thư ký trước đi! Mặc dù hiện tại tôi có rất nhiều nhân dưới trướng, nhưng những nhân tài hàng đầu có năng lực có đầu óc như cô không nhiều, cho nên phải khiến cô chịu ấm ức trước rồi.”
Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, Dư Tư Mẫn lại sửng sốt, cô ấy cảm thấy rằng Trần Thanh Xuyên nên đá cô ấy đi mới đúng.
“Sếp Trần, chẳng lẽ anh không nghi ngờ tôi, không đuổi tôi ra khỏi công ty ư?”
Trần Thanh Xuyên cười nói: “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, tôi tin với năng lực và tư cách của cô, cô sẽ khinh thường làm loại chuyện gián điệp thương mại này.
Hơn nữa, tôi không cần cô thì không phải tổn thất của cô, mà là của tôi, là tập đoàn Đại Minh tổn thất, không phải sao?”
Sau khi những lời này lọt vào tai, Dư Tư Mẫn lập tức cảm nhận được trí tuệ và phong thái của Trần Thanh Xuyên.
Nếu không phải là có trí tuệ và phong thái to lớn, sẽ không thể nói ra những lời này!
Dư Tư Mẫn dùng khăn giấy lau tay, sau đó nghiêm túc đưa tay về phía Trần Thanh Xuyên: “Sếp Trần, tôi sẽ không để anh thất vọng!”
Trần Thanh Xuyên cũng nắm tay Dư Tư Mẫn, bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối vào cô ấy.
Anh đương nhiên có lý do tin tưởng Dư Tư Mẫn, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh biết tính tình của chú hai, sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp làm gián điệp thương mại như thế.
Trần Chính Hà thậm chí còn không thèm làm những việc có 100% sức tấn công, liệu ông ta có thể làm những việc chỉ có 20% sức tấn công không? Làm sao có thể!
Vì vậy,