Sự sụp đổ của Tập đoàn Cát Nhạc khiến hai tập đoàn khác nhận được tin tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, các ông chủ của họ đã vội vã đến chi nhánh của Tập đoàn Đại Minh để đích thân xin lỗi Triệu Hồng Vũ, đồng thời hoàn trả tất cả các nghiệp vụ đã bị thôn tính trước đó, thậm chí còn bồi thường tương ứng.
Khi tất cả nhân viên trong Tập đoàn Đại Minh vẫn còn đang bối rối và tự hỏi liệu họ có thể vượt qua rào cản này hay không, thế nhưng họ đã rất ngạc nhiên khi thấy hai đối thủ cạnh tranh lớn tự nguyện rút lui, đặc biệt là sau khi thấy bên kia đã thực hiện các khoản bồi thường tương ứng.
Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không khỏi hưng phấn, rắc rối bên ngoài đã được xử lý, chuyện nội bộ cũng sắp được giải quyết, Tập đoàn Đại Minh rõ ràng đã thành công vượt qua cửa ải này, bọn họ không cần lo lắng thất nghiệp và các vấn đề khác.
Ngược lại, nhiều người còn được thăng tiến.
Thảm họa này đối với họ không những không phải là khủng hoảng mà còn là cơ hội, và họ không có lý do gì để không vui cả.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết rất rõ, người đứng sau chuyện này nhất định là đại công thần Triệu Hồng Vũ, cho nên những ngày sau, danh tiếng cá nhân của Triệu Hồng Vũ đã đạt tới cực điểm, toàn bộ công ty đều sùng bái cô ấy như thần tiên.
Nhưng trên thực tế, Triệu Hồng Vũ, người đã được hưởng vinh quang, biết rằng anh hùng thực sự trong chuyện này là Trần Thanh Xuyên.
Bởi vì trong khoảng thời gian sau đó, Trần Thanh Xuyên không chỉ xử lý ba tập đoàn lớn mà còn xử lý một số vấn đề khác, có thể nói rằng trên con đường hưởng thụ vinh quang của Triệu Hồng Vũ, Trần Thanh Xuyên đã quét sạch mọi chướng ngại vật.
Vì vậy, đêm đó, sau khi ăn tối với Trần Thanh Xuyên, Triệu Hồng Vũ đã nói với anh.
“Thanh Xuyên, nếu không có cậu, chuyện này tôi căn bản không xử lý được, cảm ơn cậu đã đến giúp tôi, cảm ơn cậu.”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười khoát khoát tay: “Thật ra cho dù em không đến thì chị cũng có thể xử lý tốt, em tin chị có bản lĩnh này, nhưng chị là phụ nữ của em, em không muốn chị quá mệt mỏi, cho nên em đến gánh vác thay chị một phần.”
Khi những lời của Trần Thanh Xuyên lọt vào tai, trái tim của Triệu Hồng Vũ tràn ngập sự dịu dàng.
Mỗi lần Trần Thanh Xuyên nói cô ấy là người phụ nữ của anh, trong lòng cô lại có cảm giác thân thuộc ngọt ngào, loại ngọt ngào đó không lời nào có thể diễn tả được.
Vì vậy, cô ấy vươn tay ôm lấy cánh tay Trần Thanh Xuyên, tựa cái đầu nhỏ trên vai Trần Thanh Xuyên.
Không nói thêm lời nào, hai người cứ như vậy lặng lẽ đi trên phố.
Giờ phút này, Triệu Hồng Vũ cũng không muốn nói gì cả, chỉ muốn yên lặng hưởng thụ đoạn cuộc sống tốt đẹp này.
Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì nữa, chỉ ôm eo Triệu Hồng Vũ, hai người họ ngọt ngào đi trên phố như thế này…
Sau khi ở lại đây thêm ba ngày, Trần Thanh Xuyên đã rời đi sau khi xác nhận chi nhánh của Triệu Hồng Vũ vẫn bình an vô sự.
Đương nhiên anh cũng muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng vào thời khắc này bất cứ lúc nào bên phía anh cũng có thể có biến, bên đó cũng không được thiếu người, cho nên anh chỉ có thể trở về.
Triệu Hồng Vũ cũng hiểu điều này rất rõ ràng, cho nên dù trong lòng không nỡ, nhưng cũng không níu giữ anh.
Về phần tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, Triệu Hồng Vũ không nghĩ tới, nhưng cô ấy biết kết quả sẽ không tệ, Tô Tuyết đã tiếp nhận cô ấy, Trần Thanh Xuyên cũng coi cô ấy như người phụ nữ của mình, bất luận như thế nào, kết quả có xấu cũng đâu có thể thay đổi được gì đâu?
Nghĩ về tương lai, trái tim của Triệu Hồng Vũ tràn đầy những kỳ vọng ngọt ngào.
Sau khi rời khỏi chỗ Triệu Hồng Vũ, Trần Thanh Xuyên đã lên máy bay trở về.
Khi về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Tô Tuyết không biết Trần Thanh Xuyên sẽ quay lại nên cô đã ăn tối rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên trở lại, cô vẫn vào bếp làm vài món.
Tuy tài nấu nướng của cô không tỷ lệ thuận với ngoại hình, nhưng ít nhất cô vẫn có thể no bụng.
Về mục đích chuyến đi của mình, Trần Thanh Xuyên không giấu diếm điều gì, trước khi đi cũng nói với Tô Tuyết nên Tô Tuyết biết rất rõ.
Trong bữa ăn, Tô Tuyết hỏi: “Chị Hồng Vũ thế nào rồi? Có chuyện gì nghiêm trọng không?”
Trần Thanh Xuyên cười gật đầu: “Đều lo liệu xong rồi, em không cần lo lắng.”
Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đã trút bỏ được lo lắng về công