“Dọa được ai chứ, mày nghĩ tao dễ dọa đấy à?”
Lý Đại Vĩ hoàn toàn không tin lời Trần Thanh Xuyên nói.
Trong ấn tượng của anh ta thì Trần Thanh Xuyên chỉ là một tên bất tài, làm sao mà làm được những chuyện đó, chỉ đang cố dọa anh ta mà thôi.
"Còn dọa cho tao sợ nữa chứ, ai dạy mày đấy, Tô Tuyết à? Mày lớn đến thế rồi mà đến cái chuyện này cũng phải nấp sau lưng để Tô Tuyết chỉ huy, mày xem mày không phải thằng vô dụng thì là gì? Chửi mày là ăn hại quá đúng rồi còn gì nữa!”
Sau khi mắng Trần Thanh Xuyên xong, Lý Đại Vĩ lại quay đầu nhìn Tô Tuyết, nói: "Còn cô nữa, suốt ngày lôi một đống rác ra làm lá chắn, cô thấy rất thú vị đúng không? Nói cho cô biết, chỉ là chúng tôi không nói mà thôi, chứ trong lòng ai cũng biết tất cả là do cô sắp xếp cả, nhưng cô lại đi đổ lên đầu tên bất tài này để nâng anh ta lên sân khấu, khiến cho tất cả mọi người biết cô thích đàn ông vô dụng thế này.
"
"Nhưng cô thấy có khả thi không? Vô dụng thì mãi mãi vô dụng, dù có thế nào cũng không thể thay đổi cái bản chất vô dụng đó được đâu.
Còn cô, kiếp này cô cũng chỉ có thể chơi trên giường tên vô dụng này mà thôi, bản thân cô cũng không cao quý như thế đâu…”
Lý Đại Vĩ đã hoàn toàn trở mặt, anh ta nói thật khó chịu, khiến cho khuôn mặt của Tô Tuyết trở nên xấu đi.
Thế nhưng cơn tức giận cũng nhanh chóng tan biến, vì ngay sau đó một nhân viên xuất hiện, đằng sau còn có cảnh sát kinh tế đi theo.
Cảnh sát kinh tế vừa đến để điều tra có chuyện gì, vì vậy nhân viên đã đưa họ đến đây và giải thích rõ chuyện của Lý Đại Vĩ.
"Anh là Lý Đại Vĩ sao? Xin mời đi cùng chúng tôi một chuyến!"
Nói là mời nhưng tiếp theo liền động thủ, trực tiếp giữ lấy tay Lý Đại Vĩ.
Lúc đó Lý Đại Vĩ liền tức giận: "Tại sao các người lại bắt tôi, mau thả tôi ra, tôi không có tội mà!"
Có mười tên tội phạm thì chín tên lúc bị bắt cũng nói mình vô tội, nhưng khi bằng chứng bị phơi bày ngay trước mắt thì chúng lại nổi giận.
Thực tế thì đúng là như vậy, sau đó bằng chứng đã được đưa đến trước mặt Lý Đại Vĩ, không chỉ có khoảng thời gian gần đây mà còn cả những tham ô trước kia, tất cả chứng cứ cũng rất thuyết phục, như thể anh ta có muốn chối thì cũng không thể chối được.
Nhìn thấy những thứ này, Lý Đại Vĩ mới gục xuống, lúc này anh ta mới biết những gì Trần Thanh Xuyên nói lúc nãy là sự thật, không phải để hù dọa anh ta.
"Người anh em, người anh em hãy để tôi giải thích đi, vừa nãy tôi chỉ nhất thời tức giận mà mồm nói bậy bạ thôi, anh cũng đừng nghiêm túc quá!"
"Người anh em à, anh bảo họ nhanh thả tôi ra đi, tôi biết sai rồi, tôi sẽ xin lỗi anh, tôi hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mọi người mà!"
"Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô, xin hãy tha thứ cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi thật sự không dám nữa đâu mà! "
Lúc này Lý Đại Vĩ nào còn kiêu ngạo như trước, anh ta chỉ đang cầu xin lòng thương xót thôi.
Nhưng cũng vô dụng, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đã cho anh ta cơ hội lựa chọn rồi, đó là do bản thân anh ta đã chọn sai đường.
!
Lý Đại Vĩ đã hoàn toàn thất bại, mà còn phần cổ phần anh ta sở hữu ở Văn hóa Đông Tinh, Trần Thanh Xuyên cũng tỏ vẻ sẽ giao hết cho Tô Tuyết.
Nhưng Tô Tuyết từ chối, cô nói rằng sẽ mua lại nó bằng tiền, Lý Đại Vĩ đã nhận được hình phạt tương ứng.
Đối với suy nghĩ của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Suy cho cùng, điều này cũng cho thấy lòng tốt của Tô Tuyết, đó là chuyện tốt, cho dù nó không phù hợp với công việc kinh doanh lắm.
Tối hôm đó, theo lời mời của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đã cùng cô đến gặp khách hàng.
Tất nhiên vị khách hàng này không phải là một kẻ dâm đãng như Cố Đại Bằng, mà là một vị khách hàng rất nghiêm túc, là người cung cấp tiêu đề quảng cáo cho chương trình, hai bên vừa ăn cơm vừa trò chuyện về phương diện hợp tác, không khí rất hòa hợp, buổi gặp mặt cũng diễn ra tốt đẹp.
Mãi đến chín giờ hơn tối, khi bữa tối kết thúc, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đứng trước nhà hàng nhìn đối phương đi khuất, sau đó mới chuẩn bị lên xe rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh hoàng gia ầm ầm đi tới, cuối cùng dừng lại bên cạnh hai người bọn họ.
Đây là chiếc Bugatti, loại có giá thị trường là