Đêm đó, Trần Thanh Xuyên đã gặp Tô Trường Hà ở trong hộp đêm của khách sạn Đại Minh Thánh Thiện.
Là chủ tịch của Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, theo ý nghĩa nào đó Tô Trường Hà cũng có thể coi là một người tương đối thành công.
Nhưng trong mắt Trần Thanh Xuyên, ông ta chưa phải là người thành công, cùng lắm thì anh cũng chỉ xem ông ta như một người khá giả thôi.
Cho nên thời điểm để Triệu Hồng Vũ hẹn ngày gặp Tô Trường Hà, cô ấy đã gọi điện trực tiếp rồi kêu ông ta qua, chứ không đích thân tới tận cửa tìm.
Tất nhiên, Tô Trường Hà cũng là một người khá sĩ diện, cho nên ông ta đã sớm nghĩ cẩn thận lý do thoái thác từ lâu.
“Đúng lúc tôi qua đây tham dự một cuộc họp, không ngờ lại được sếp Trần đây mời đi ăn, thật là trùng hợp!”
Trần Thanh Xuyên cũng không có ý định vạch trần ông ta, anh chỉ khẽ mỉm cười rồi gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ngay sau đó, mấy nhân viên phục vụ trong hộp đi lên trước, rót đầy chén rượu trước mặt hai người.
Nhìn rượu bên trong ly, Trần Thanh Xuyên nói với Tô Trường Hà: “Sếp Tô này, trước khi uống rượu, tôi có một chuyện còn cần ông xử lý đấy.
”
Tô Trường Hà cũng biết rõ Trần Thanh Xuyên sẽ không tự dưng vô duyên vô cớ đi tìm gặp mình, ông ta dựa lưng vào ghế tựa, nói: “Sẵn sàng lắng nghe.
”
Trần Thanh Xuyên cầm bản hợp đồng mà Công nghiệp điện ảnh Tô Hà mang đến cho Văn hóa Đông Tinh, ném thẳng lên mặt bàn trước mặt Tô Trường Hà.
“Không được phép động tới Văn hóa Đông Tinh, nhưng đứa con trai bảo bối của ông đã động tay động chân, thậm chí còn cho dừng một chương trình quan trọng, lập tức xử lý kết quả ngay đi!”
Thời điểm Trần Thanh Xuyên nói lời này, anh thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tô Trường Hà lấy một cái, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng bình tĩnh, như thể là đang đưa ra chỉ thị cho cấp dưới.
Kiểu cách nói chuyện và thái độ này khiến Tô Trường Hà khá là khó chịu.
Mắt liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn, Tô Trường Hà lại tiếp tục nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, mở miệng nói: “Vậy tổng giám đốc Trần muốn xử lý kết quả như thế nào?”
Trần Thanh Xuyên trả lời: “Chuyện đó ông nên tự xem xét, đừng hỏi tôi.
”
Lại là cái thái độ đáng chết này, Tô Trường Hà khá là khó chịu, chưa kể anh nói cũng vô cùng gọn gàng dứt khoát.
“Đầu tiên, đây là chuyện của Văn hóa Đông Tinh, chuyện này chẳng có bất kỳ liên quan gì tới ích lợi của tập đoàn Đại Minh các cậu hết, cậu đang bước quá giới hạn của mình đấy!”
“Thứ hai, đúng thật cậu là tổng giám đốc tập đoàn Đại Minh, nhưng cậu cũng chỉ là một tổng giám đốc chi nhánh, nên đừng có tự cao tự đại trước mặt tôi!”
“Cuối cùng, cậu muốn xử lý kết quả đúng không? Kết quả vẫn sẽ như cũ, cậu quản lý tốt chi nhánh của cậu, còn tôi thu mua Văn hóa Đông Tinh, cả hai chúng ta không ai ý kiến việc của ai, và cũng không rảnh rỗi quản việc người khác quá nhiều!”
Tập đoàn Đại Minh quả thực rất đáng gờm, nhưng Trần Thanh Xuyên chỉ quản một chi nhánh mà thôi, cho nên Tô Trường Hà cũng không sợ hãi gì mà sẵn sàng bật lại anh.
Trần Thanh Xuyên quay đầu đánh giá Tô Trường Hà, miệng nói: “Ông đây là đang muốn đấu với tôi?”
Tô Trường Hà nở nụ cười chế giễu, ông ta đáp: “Sếp Trần này, cậu cũng nên xem lại mình đi chứ, liên quan đến vấn đề này, cậu thật sự đấu không lại tôi đâu.
”
Thời điểm nói ra lời này, có thể thấy Tô Trường Hà tự tin đủ mười phần, đương nhiên cũng có thể hiểu được, dù sao thì trong ngành giải trí điện ảnh, chính là sân nhà ông ta.
Có điều Trần Thanh Xuyên lại chẳng thèm quan tâm đến nó, mặc kệ là ngành gì, thì cuối cùng vẫn tiến vào ngành tư bản.
Nếu Tô Trường Hà đã muốn chơi, vậy thì anh cũng sẽ không ngại khuấy động ngành tư bản này thêm chút, cũng coi như để giúp Tô Trường Hà có được bài học ra trò.
Để cho ông ta biết rõ, Tô Trường Hà ông ta không phải ai cũng có thể đắc tội được!
Thầm hạ quyết tâm trong lòng, Trần Thanh Xuyên cũng chuẩn bị làm như vậy.
Đúng vào lúc này, cánh cửa hộp đêm mở ra, ngay sau đó Triệu Hồng Vũ đi đến, trong tay cô ấy còn cầm theo một tập tài liệu.
“Đại thiếu gia, xấp tài liệu này bên gia tộc đang yêu cầu gấp, cần cậu ký tên.
”
Trần Thanh Xuyên nhận lấy rồi quét mắt nhìn một chút, ngay sau đó lập tức viết tên của mình lên chỗ ký tên.
Mà lúc này, Tô Trường Hà thì đang ngây ngốc chăm chú nhìn Trần Thanh Xuyên, nét mặt vô cùng mờ mịt.
Người của tập đoàn Đại Minh, lại được Triệu Hồng Vũ gọi là đại thiếu gia, và vấn đề mấu chốt là anh còn mang họ Trần…
Lúc này Tô Trường Hà lập tức kinh hãi hoảng sợ: “Cậu là, là đại thiếu gia của nhà họ Trần?”
Trần Thanh Xuyên ký xong tên thì lập tức trả lại bút cho Triệu Hồng Vũ, nói: “Ông vẫn còn quản tôi là đại thiếu gia nhà nào sao, chẳng phải vừa rồi ông mới nói tôi hãy tự xem lại mình đi à? Không thành vấn đề, thời gian sắp tới đây tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc kết quả của chuyện này sẽ đi về đâu.
”
Sau khi ý thức được Trần Thanh Xuyên là cậu cả của nhà họ Trần, trong lòng Tô Trường Hà hối hận ngập trời.
Một tay tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Đại Minh hèn mọn ông ta có thể không