Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Thanh Xuyên còn đang ở trong phòng ngủ thì cửa phòng bị người ta từ từ mở ra.
Không lâu sau đó, Triệu Hồng Vũ đi tới bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc.
Cô ấy không lo lắng sẽ khiến cho Trần Thanh Xuyên tỉnh giấc bởi vì trước khi vào đây cô ấy đã đặt ở trong phòng một loại mùi hương khiến cho người ta ngủ say.
Vuốt ve khuôn mặt Trần Thanh Xuyên, cô dịu dàng lên tiếng: “Thật ra Tô Tuyết đã sớm ở trong lòng cậu rồi, chẳng qua là cậu không muốn coi trọng bởi vì từ đáy lòng cậu phản đối sự sắp xếp của ông cụ, vì vậy người kiêu ngạo như cậu không muốn khiến cho ông được thỏa mãn tâm nguyện có đúng không?”
Trần Thanh Xuyên đang trong cơn mê man đương nhiên sẽ không thể trả lời được, còn Triệu Hồng Vũ hiển nhiên cũng không cần câu trả lời của anh.
“Không chỉ thế, trong lòng Tô Tuyết cũng có cậu, nhưng cô ấy cũng rất kiêu ngạo, cô ấy sợ rằng người khác sẽ hiểu lầm cô ấy thích cậu vì thân thế của cậu, cho nên mới cố tình giữ khoảng cách với cậu, thậm chí có khi còn làm ra hành động quá khích vì để chứng minh bản thân không hề thích cậu.”
Phân tích Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết xong, Triệu Hồng Vũ thở dài một hơi, ngay sau đó nhẹ nhàng kéo tai Trần Thanh Xuyên: “Hai người các cậu đúng là đồ kiêu ngạo khốn kiếp, tình nguyện tổn thương lẫn nhau cũng không chịu cúi đầu ở bên nhau.”
“Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như tôi có thể biến thành Tô Tuyết thì tốt biết mấy, như vậy tôi nhất định sẽ không màng tất cả mà lựa chọn cúi đầu, lựa chọn bày tỏ sự yêu mến của bản thân dành cho cậu.
Cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, sao lại không cố gắng nắm giữ vui vẻ được ngày nào hay ngày ấy?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Đáng tiếc là tôi không phải Tô Tuyết, tôi cũng không thể biến thành Tô Tuyết, tôi chỉ có thể là chị Hồng Vũ trong lòng cậu mà thôi.”
“Thanh Xuyên, cậu có nhớ không, năm ấy cậu mười lăm tuổi, cậu từng đi tìm tôi, nói với tôi rằng cậu muốn thử cảm giác hôn môi xem thế nào? Tôi lúc ấy nói với cậu, không thể tùy tiện hôn môi được đâu, nhưng cậu cứ không nghe lời muốn hôn, sau đó chúng ta liền trao cho nhau nụ hôn đầu tiên.
Xong việc cậu nói với tôi rằng, hôn môi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả, nhưng cậu không hề biết, nụ hôn này khiến cho tôi yêu cậu mất rồi.
Từ trước cho đến bây giờ, loại cảm giác này chưa từng thay đổi.
Tôi thật sự muốn để cậu hôn tôi thêm một lần nữa, xuất phát từ nội tâm…”
Giờ phút này, Triệu Hồng Vũ ở trước mặt Trần Thanh Xuyên, bình thản bày tỏ tất cả tình cảm của mình, hoàn toàn không chút che giấu.
Cô ấy nói rất nhiều chuyện, có hoài niệm về quá khứ, cũng có bình luận về hiện tại, nhưng không hề có hi vọng với tương lai.
Bởi vì cô ấy cảm thấy mình và Trần Thanh Xuyên không thể có tương lai với nhau, vì vậy cô ấy nói với Trần Thanh Xuyên: “Tôi phải đi đây, tối hôm qua tôi đã tự mình gọi điện cho ông cụ, chủ động xin điều chuyển ra ngoại tỉnh, cũng đã từ chối cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Thanh Xuyên… Cậu hãy tự bảo trọng.”
Nói hết lời, Triệu Hồng Vũ cúi người, đôi môi đỏ mọng của cô ấy in dấu lên môi Trần Thanh Xuyên.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Triệu Hồng Vũ rơi nước mắt, giọt lệ rơi trên mặt Trần Thanh Xuyên, trong suốt như thế, trong sáng như thế, cực kỳ giống như tình yêu thủy tinh không giả dối của Triệu Hồng Vũ với Trần Thanh Xuyên, yêu đến tận cùng của sự thuần túy, khiến cho người ta đau lòng…
Khi Trần Thanh Xuyên tỉnh lại thì đã tới giữa trưa mười hai giờ.
Anh giơ tay xoa trán, vô cùng nghi ngờ, mình chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, tối hôm qua mười giờ đã đi ngủ, bây giờ đã qua gần mười bốn tiếng đồng hồ, giấc ngủ này thật là mụ mị.
Hơn nữa sau đó anh còn cảm thấy trên môi có một hương vị như mùi xoài.
Anh thích mùi hương của xoài nhưng hôm qua anh đâu có ăn xoài.
Vươn tay lau bờ môi, sau đó Trần Thanh Xuyên phát hiện là son môi, hơn nữa còn giống ý đúc màu son mà Triệu Hồng Vũ đã sử dụng.
Nhìn thấy màu son này, Trần Thanh Xuyên ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên của anh là Triệu Hồng Vũ động tay động chân với mình, nhưng anh lại không hiểu được tại sao cô ấy lại làm như vậy.
Cho tới khi thư ký của Triệu Hồng Vũ gọi điện thoại đến, nói là Triệu Hồng Vũ đã đi rồi, điều chuyển sang tỉnh khác.
Lúc này Trần Thanh Xuyên mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, anh vội lấy di động chuẩn bị gọi điện cho Triệu Hồng Vũ.
Trần Thanh Xuyên không thể nào thích ứng được với cuộc sống không có Triệu Hồng Vũ.
Từ nhỏ đến lớn anh đều ở bên Triệu Hồng Vũ, cho dù là ba năm kết hôn, Triệu Hồng Vũ cũng vẫn âm thầm ở bên cạnh anh, nghe anh tâm