Sùng Thiệu Đế lạnh mặt nói: “Thật ra trong lòng Thái sư cũng đã có đáp án, bất luận trẫm có giải thích thế nào, ngươi cũng sẽ không tin. Ngươi luôn cho rằng là ta hại ch/ết nàng, là ta không muốn nàng hạ sinh đứa con mang huyết mạch của hoàng tộc, đây mới là chân tướng mà ngươi muốn.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Từ Thủ Chước nói: “Tạ Dịch, người cũng biết, trong số rất nhiều hoàng tử, duy chỉ mình người giống với Tiên đế nhất từ tính cách cho đến thủ đoạn.”
Từ Thủ Chước trực tiếp gọi tên ra tên của Hoàng thượng, dĩ nhiên là mạo phạm cực lớn, Sùng Thiệu Đế nheo mắt, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh lạnh lùng bỗng chốc nổi lên sự tàn nhẫn sâu thẳm.
Gió táp mưa gào đập vào cửa sổ Minh Huy điện, những hạt mưa to rơi ào ào.
“Năm đó uy vọng của Tống Quan Triều ngày càng cao, Tiên đế dù có tín nhiệm hắn đến đâu, cũng không thể không đề phòng lòng người thay đổi. Tiên đế cần một người có thể áp chế được Tống Quan Triều, kiềm chế Bùi Thừa Cảnh, lúc đó mới cất nhắc cho thần thượng vị, vì thế nên dù Từ gia xuất thân tầm thường, Tiên đế vẫn đồng ý hôn sự của ngươi và Niệm Thanh.”
Dứt lời, Từ Thủ Chước thản nhiên nhìn Sùng Thiệu Đế, theo khuôn mặt của Sùng Thiệu Đế có thể phảng phất thấy được bóng dáng của Hiền vương năm ấy.
Năm đó, Hiền vương quả thật anh minh cơ trí hơn người, hắn quan tâm đến khổ cực của bách tính, Tống Quan Triều viết thơ châm biếm, Từ Thủ Chước xuất thân thấp hèn, Tiên đế đều dám trọng dụng, trái ngược hoàn toàn người khác; chỉ có điều, Hiền vương rốt cuộc cũng là xuất thân từ nhà đế vương, trời sinh biết đùa giỡn lòng người cũng quyền mưu, bọn họ hiểu được làm thế nào để khống chế cận thần, vì muốn nắm chặt quyền lực trong tay, liền không quan tâm tình người, không từ thủ đoạn. Gả Mạnh Nguyên Nương cho Tống Quan Triều, hay đồng ý cho Sùng Thiệu Đế lấy Từ Niệm Thanh làm trắc phi, đều là thủ đoạn lôi kéo, áp chế thần tử của Tiên đế.
Sùng Thiệu Đế so với phụ thân hắn, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Tống Quan Triều qua đời, Bùi Thừa Cảnh cũng không phải là người thích tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng Từ Thủ Chước, vốn là quân cờ để cân bằng, lại dần trở thành thế lực thống trị.
Năm Sùng Thiệu Đế đăng cơ, Từ Thủ Chước đã là Lễ bộ Thượng thư, dưới trướng có ba nghìn môn sinh.
Trong vũng lầy triều đình, ông ta tựa như một cây đại thụ che trời cắm rễ
ở đó, cũng tựa như cái gai đâm sâu vào lòng Sùng Thiệu Đế, càng đâm càng sâu.
Từ Niệm Thanh thân là Tịnh phi của Sùng Thiệu Đế, đứng đầu tứ phi, cùng quản lý Lục cung, lại tại năm Sùng Thiệu Đế đăng cơ hoài long thai.
Nhất thời, uy quyền của Từ gia trong triều tăng cao.
Từ Thủ Chước biết rõ đạo lí cây to đón gió, còn dặn dò muội muội Từ Niệm Thanh, trước khi bình an sinh ra long thai, cần phải cẩn thận dè dặt, khiêm tốn thủ lễ.
Nhưng không bao lâu sau, Từ Niệm Thanh lại ch/ết một cách không minh bạch trong cung, lời giải thích duy nhất mà Sùng Thiệu Đế dành cho Từ gia là Tịnh phi nương nương khó sanh mà ch/ết.
Từ Thủ Chước vốn đa nghi, dù có thế nào cũng không chấp nhận lý do thoái thác như vậy.
Ông ta ngầm tìm đến cung nữ thái giám bên cạnh Từ Niệm Thanh, tra hỏi từng người, lúc đầu bọn họ không chịu nói, Từ Thủ Chước dùng tới thu đoạn hình ngục bức cung, bọn họ mới không dám giấu diếm, khai ra sự thật—
Đêm Tịnh phi nương nương gặp chuyện không may đã đi gặp Hoàng thượng, cũng ở tại Minh Huy điện bị động thai khí, tựa hồ động vào chỗ nào đó, mới sinh non mà ch/ết.
Trong Lục cung ai dám ở trước mặt Hoàng thượng sát hại phi tần? Nếu thật sự dám, tại sao lại không tra ra kẻ đầu sỏ?
“Tiên đế vì quyền lực mà trọng dụng vi thần, chẳng lẽ người không thể vì quyền lực mà hại ch/ết muội muội thần sao?” Từ Thủ Chước cầm chặt tay ghế, hung hăng trừng Sùng Thiệu Đế.
“Trẫm hại ch/ết nàng? Sau khi trẫm đăng cơ, Niệm Thanh liền đứng hàng tứ phi, nàng khó sinh mà ch/ết, ta lại truy phong nàng là Hoàng Quý phi, bày tỏ niềm thương nhớ, sau đó lại thăng ngươi làm Thái sư, quản lí lục bộ. Trẫm đối với Từ gia các người đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!” Sùng Thiệu Đế tức giận quát.
Từ Thủ Chước nói: “Đó là do người thẹn với lòng!”
“Trẫm quả thật thẹn với lòng. Thế nhưng trước khi Thái sư chất vấn trẫm, tại sao lại không xem lại chính ngươi? Tại sao lúc trước ngươi lại đưa nàng vào vương phủ, là vì nàng, hay là vì tiền đồ của chính ngươi?” Sùng Thiệu Đế vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng sấm sét nổ tung, dư vang cuồn cuộn, nặng nề nghiền qua lòng Từ Thủ Chước.
Sùng Thiệu Đế biết mình đã chạm vào nỗi đau của Từ Thủ Chước, tiếp tục nói: “Nhiều năm đã qua, ngươi vẫn không cho người của Từ gia tự xem mình là hoàng thân quốc thích, mỗi khi Cẩm Lân vào cung, ngay cả
một tiếng “dượng” cũng không dám gọi, cả triều văn võ đều nghĩ Từ Thủ Chước không dám kể công tự cao, nhưng trẫm biết, ngươi xấu hổ, bởi vì vinh hoa phú quý của Từ gia các người đều là dùng mạng của Niệm Thanh để đổi!”
Tận cùng của giận dữ là một loại bình tĩnh, Từ Thủ Chước buông lỏng nắm tay, cười lạnh đầy quái dị: “Chuyện tới nước này, Hoàng thượng còn cho rằng thần là vì vinh hoa phú quý? Cũng phải, ở trong mắt người Tạ gia các người, lòng trung thành của Tống Quan Triều, lòng si mê của Từ Niệm Thanh thì là cái thá gì?”
Từ Thủ Chước tựa hồ đã rất mệt mỏi, nói: “Có lẽ thần thật sự đã sai.” Bên ngoài cung điện tiếng sấm cuồn cuộn, vài âm thanh kêu gào hỗn loạn loáng thoáng truyền vào Minh Huy điện, động tĩnh càng ngày càng rối loạn, âm thanh hỗn loạn càng ngày càng rõ ràng.
Ngoài điện, Trịnh Quan hô to: “Hộ giá! Hộ giá!”
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Quan liền vội vàng xông vào, kinh hãi nói với Sùng Thiệu Đế: “Không ổn rồi, Hoàng thượng, trong cung xảy ra chuyện rồi! Là, là Tiêu vương!”
Sùng Thiệu Đế đã sớm đoán được, Từ Thủ Chước sẽ không tùy tiện đến đây, ông ta chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, trên mặt hắn cũng không có vẻ hoảng sợ, chỉ nói: “Hoảng cái gì? Chẳng lẽ khóc rơi nước mắt thì bọn họ sẽ tha cho ngươi sao?”
Ngữ điệu hắn thực trầm, tựa như một ngọn núi bất động, rất nhanh đã trấn an được trái tim đang nhảy loạn của Trịnh Quan, Trịnh Quan bình tĩnh lại, nói: “Ngự Lâm quân có thể chống cự thêm một lát, Hoàng thượng, nô tài hộ tống người xuất cung! Triệu Đô thống, Bùi tiểu Hầu gia có lẽ đang trên đường trở về kinh, chỉ cần bọn họ…”
“Không còn kịp rồi.” Sùng Thiệu Đế nhìn Từ Thủ Chước nói: “Thái sư, ngươi muốn dùng thủ đoạn nào để giết trẫm?”
Trịnh Quan cả kinh, hắn không biết lúc nãy trong điện đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Thái sư cũng không biết tình hình, nhưng nghe Sùng Thiệu Đế nói thế, vậy hết thảy đều do Tiêu vương cùng Thái sư liên thủ gây nên.
Lúc này, một đội binh lính đã giết tới Minh Huy điện, người cầm đầu chính là Tiêu vương.
Tiêu vương cầm theo thanh đao nhỏ máu, trên khuôn mắt cũng dính máu tươi, uy phong lẫm liệt đi vào trong điện, ánh mắt âm trầm, hung ác như hổ như lang, nhìn chằm chằm Sùng Thiệu Đế.
Từ Thủ Chước chậm rãi đứng lên, từng bước rời khỏi điện, nói với Tiêu vương: “Nơi này giao cho Vương gia.”
Từ Thủ Chước rời đi, Tiêu vương quay đầu lại nhìn Sùng Thiệu Đế.
Sùng Thiệu Đế đã hiểu, cúi đầu cười: “Hóa ra là muốn dạy bọn ta huynh đệ tương tàn, chiêu này của Thái sư đúng là giết người tru tâm, xem ra là rất hận trẫm.”
Tiêu vương nghe hắn nói thế, tựa hồ có ý châm ngòi ly gián, châm biếm nói: “Huy đệ tương tàn? Hoàng huynh, ngươi thật sự là hoàng huynh của ta sao? Năm đó ngươi vì một đứa con riêng mà dám hủy hoại con ta, giam cầm nó mười năm! Ngươi dám làm vậy, cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”
Sùng Thiệu Đế nói: “Muốn ngôi vị hoàng đế, quang minh chính đại đến tranh là được rồi, cần gì lý do? Mọi chuyện không có quan hệ gì với đứa nhỏ.”
“Ít làm bộ làm tịch! Trước kia ngươi cũng lừa gạt phụ hoàng như vậy sao?” Tiêu vương chĩa đao về phía Sùng Thiệu Đế: “Nếu không ta thật sự không hiểu tại sao ngươi đã phạm sai lầm lớn như thế, hại Mạnh gia, hại Tống gia, phụ hoàng vẫn muốn truyền ngôi cho ngươi?”
Sùng Thiệu Đế cười cười: “Nếu ngươi có thể hiểu được, vậy người ngồi trên long ỷ lúc này chính là ngươi.”
“Lại bày ra bộ dạng này, giống như trên đời này chỉ có mình Tạ Dịch ngươi mới là con của thiên tử, người khác đều không phải!” Tiêu vương lạnh nhạt nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Tạ Dịch, chúng ta từng là huynh đệ, hôm nay ta tự mình tiễn ngươi một đoạn, xuống tới bên dưới, nhớ nói với phụ hoàng, kết cục ngày hôm nay của ngươi đều là do phụ hoàng chọn sai người!”
Tiêu vương đi đến trước mặt Sùng Thiệu Đế, lưỡi đao sáng như tuyết vung lên.
Trịnh Quan bị hai tên binh lính gắt gao dẫm nát dưới chân, không thể động đậy, mắt thấy đao đã đến gần, Trịnh Quan kinh hoàng hô to: “Hoàng thượng!”
Sùng Thiệu Đế không né tránh, giống như chờ đợi ngày này đã lâu, lúc lưỡi đao sắp chém xuống, một tiếng “Đang” vang lên, một cục đá ném trúng lưỡi đao, lực đạo mạnh mẽ, cánh tay Tiêu vương bị chấn động tê rần!
Thân đao
khẽ lệch, sắc bén chém đứt vài sợi tóc của Sùng Thiệu Đế. Sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống án thư.
Mọi người đều bị biến cố làm cho cả kinh.
Một thân ảnh xuất hiện từ sau tấm bình phong phía sau long ỷ, thân mặc bố y hết sức bình thường, đầu đội đấu lạp, nhưng cũng không che lấp được dáng người tiêu sái phong lưu.
Người nọ tháo đấu lạp xuống, dùng tay trái rút trường kiếm bên hông ra, cười với Tiêu vương: “Tiêu vương gia, trò cười này cũng nên dừng rồi.”
Tiêu vương thấy rõ mặt người nọ liền khiếp sợ nói: “Triệu Quân? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn thấy người ngoài ý muốn xuất hiện trong cung, trong lòng ông ta khó tránh khỏi hoảng hốt.
Hắn từ chỗ Thái sư biết được Triệu Quân có lẽ có quan hệ với trận Tẩu Mã Xuyên năm ấy, Thái sư nghi ngờ thân phận của Triệu Quân, định chờ thế cục trong kinh ổn định, sau đó tra hỏi hắn, trước đó ông ta đã phái Trương Tông Lâm chặn đường Triệu Quân, tránh cho thằng nhãi này làm hỏng chuyện.
Có lẽ Trương Tông Lâm hành sự không thành, không ngăn cản được hắn.
Tiêu vương cũng chỉ bị kích động trong nháy mắt, trong ngoài kinh đều đã bị bọn họ khống chế chặt chẽ, nếu Triệu Quân dẫn theo binh mã đến, bọn họ nhất định đã sớm phát hiện.
Chứng tỏ rằng hắn đến một mình.
“Một mình ngươi sao?” Tiêu vương khinh miệt nói: “Triệu Quân, cho dù ngươi có là Kiếm Thần chuyển thế, một người cũng có thể đấu với thiên binh vạn mã sao?”
Triệu Quân nói: “Ai nói ta đến một mình?”
“Tiểu tử, ít hù dọa bổn vương, muốn điều động binh mã trong kinh đều phải chờ thủ dụ của Thái sư, gió thổi cỏ lay, nếu vậy mật thám đã sớm báo cho bổn vương biết. Người của ngươi ở đâu ra?”
“Tiêu vương gia, thứ không thiếu nhất trong kinh chính là người, chẳng qua ngươi chưa bao giờ để bọn họ vào mắt thôi.”
Phản quân lần này tiến công bất đắc kỳ tử, không kịp đề phòng, cửa Tây của hoàng cung có người của Tiêu vương, tự ý mở cửa cung, để phản quân tiến vào hoàng thành, Ngự Lâm quân vội vàng ứng chiến, xu thế dần suy sụp.
Bỗng nhiên, một thế lực không rõ lai lịch từ cửa Tây hoàng cung giết vào, không phải là những binh lính đã chịu qua huấn luyện, càng giống như dân chúng bình thường. Trong tay bọn họ cầm thương gãy kiếm nát, có cái còn không nhìn ra là thứ gì, trên thân đều mang theo dao làm bếp, chỉ cùng với sự can đảm, bọn họ ào ào xông vào hoàng cung.
Đứa con trai của lão Lục trà trộn trong đội ngũ, trong tay cầm một thanh kiếm rỉ sét. Hắn tuy không có nón giáp và vũ khí tốt, nhưng trong người có chút công phu, dẫn theo người xung phong ở phía trước, nhìn thấy phản quân thì chém giết lung tung.
Trong hoàng cung, ba cổ thế lực đan vào một chỗ, giết đến ta sống ngươi ch/ết, thế trận ngày càng nghiêm trọng.
Không khí căng thẳng bao trùm Minh Huy điện.
Giống như Tiêu vương, Sùng Thiệu Đế cũng bất ngờ khi thấy Triệu Quân xuất hiện lúc này, hỏi hắn: “Là ai tới cứu giá? Chính Tắc Hầu đã hồi kinh rồi sao?”
“Tiểu Hầu gia còn đang trên đường. Những người bên ngoài đều là bằng hữu trước đây thần quen biết, cũng là con dân của Hoàng thượng.” Giọng nói của Triệu Quân vân đạm phong khinh, tuy nhiên đối với Sùng Thiệu Đế, những lời ấy lại nặng nề như đá, nện vào lòng.
Triệu Quân không nói nhiều nữa, trở người nâng kiếm, trường kiếm gào thét một cỗ sát khí lạnh lùng ập về phía Tiêu vương.
Hắn lười biếng cười nói: “Thiên quân vạn mã ta không đánh lại, nhưng mà giết một mình người thì vẫn dư dả.”
Tiêu vương cảnh giác, cầm đao từng bước lui về sau, quát binh lính phía sau: “Giết hắn! Lấy được đầu của Triệu Quân, bổn vương thưởng lớn!” “Giết!”
Thế cục trong Minh Huy điện hết sức căng thẳng, tiếng chém giết vang trời.
Triệu Quân bảo vệ Sùng Thiệu Đế sau người, không quay đầu lại, chỉ hỏi nghiêng mặt, nói: “Lui về phía sau.”
Sùng Thiệu Đế nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, hoảng hốt nhớ tới Tạ Tùng Tuyển, nhất thời xuất thần.
Triệu Quân không nói nữa, trường kiếm như có sức mạnh khuấy động mưa gió, phi thân ra trận!
……..
Mặc dù mưa gió rất mạnh, nhưng trong vương phủ lại là một khoảng ngột ngạt như trước.
Những người tham dự yến tiệc đều bị giam giữ chặt chẽ, đao kiếm canh giữ hai bên, ai cũng không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Lúc này, một gã tướng sĩ chạy như bay vào trong phủ, đến chính đường bái kiến Tạ Tri Chương, vội vã thì thầm hai câu vào tai hắn.
Tạ Tri Chương khẽ nheo mắt, nói: “Không có thánh chỉ, Bùi Trường Hoài có thể xin được viện binh?”
Tướng sĩ kia trả lời: “Chính Tắc Hầu dù sao cũng có uy vọng ở Đại Lương, trong tên có chữ “Bùi” cũng dễ làm việc.”
“Ta đã sớm nói, giữ lại y chính là một mối họa.” Tạ Tri Chương nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh đã đưa ra đối sách: “Trong cung còn chưa có tin tức, đừng để y làm hỏng chuyện, ngươi tự mình mang binh đi ra cổng thành, canh phòng nghiêm ngặt, ngăn cản Bùi Dục vào kinh.” Tướng sĩ kia tức khắc lĩnh mệnh rời đi, Tạ Tri Chương trầm tư suy nghĩ mãi, vẫn là không thể yên tâm được, gọi một tên tử sĩ tới, phân phó: “Ngươi đi Chính Tắc Hầu phủ, trực tiếp bắt người của Bùi gia, những
người khác có thể giết, riêng đứa nhỏ Nguyên Thiệu nhất định phải sống.”
“Rõ!”
Từ Thế Xương vốn đang ở sảnh phụ mù tịt chả biết gì, nghe thấy thế, liền phục hồi tinh thần, nhất thời nổi trận lôi đình, vọt tới trước mặt Tạ Tri Chương: “Tạ Tri Chương!”
Hai tên hộ vệ của Tạ Tri Chương vội vàng chế trụ Từ Thế Xương.
“Bỏ ra! Bỏ ra!” Từ Thế Xương giãy dụa mắng: “Ta nói ngươi biết, ngươi đừng quá đáng! Mời người đến thì cũng thôi, ngươi còn dám giết người ở Hầu phủ, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Tạ Tri Chương nhìn hắn giương nanh múa vuốt, dường như muốn phát điên lên vì Bùi Dục, hừ cười một tiếng: “Từ Thế Xương, phá hỏng đại sự, ngươi và ta đều sẽ không có kết cục tốt. Hiện giờ, ta chẳng qua là nghĩ ra biện pháp, khiến Bùi Dục nghe lời một chút, cũng xem như nể mặt Văn Thương. Cha ngươi đã sớm muốn giết hắn, nếu không cũng chẳng hiến kế cho Bảo Nhan Chử Tô Lặc, phái mười hai hắc kỵ Ưng Đàm đi chặn giết Bùi Dục!”
“Ngươi nói bậy! Cô cô ta là Hoàng Qúy phi, cha ta đối với Đại Lương luôn trung thành tận tâm, sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Từ Thế Xương nghe xong, lập tức phản bác một câu, nhưng càng nghĩ thì hắn càng chột dạ, so với lúc đầu khiếp sợ khi biết chân tướng, hắn giờ đây chỉ có u sầu cùng phẫn nộ.
“Tại sao lại làm như vậy? Tại sao? Tại sao? Sau này, sau này làm sao ta có thể nhìn mặt Trường Hoài ca ca?”
Tạ Tri Chương nhìn bộ dạng này của hắn, chỉ cảm thấy phiền toái vô cùng.
Bùi Dục, lại là Bùi Dục, trong mắt mỗi người đều là Bùi Dục!
Từ Thế Xương, Tạ Tri Quân, Tạ Tùng Tuyển, ngay cả Triệu Quân cũng thế!
Vốn tưởng rằng Thái sư nuôi được một con chó ngoan, chẳng ngờ tới thằng nhãi đó lại là một con sói tâm tàng bất lộ, ăn tươi nuốt sống, không biết trúng phải ma chướng gì, mà ngay cả mạng cũng không cần, ở Nhu Thố xả thân cứu Bùi Dục.
Nếu không phải vì Triệu Quân, bây giờ hắn cũng không cần lại lo lắng Bùi Dục làm hỏng chuyện.
Trong lòng Tạ Tri Chương nổi lên ngọn lửa vô danh, nhìn Từ Thế Xương đang thất hồn lạc phách, nói: “Việc đã đến nước này, ai cũng không có đường lui, không phải Chính Tắc Hầu ch/ết thì là phụ thân ngươi ch/ết! Cẩm Lân, ngươi cần phải suy nghĩ cho kĩ, không nên gây
thêm phiền toái.”
Từ Thế Xương mờ mịt, trong lòng hỗn loạn, cũng không biết nên nói gì.