Trận sóng gió này cuối cùng cũng yên ổn trở lại.
Không lâu sau đó, Binh bộ Thượng thư liền dâng chỉ lên Hoàng thượng xin từ chức, lấy công đức nửa đời người của mình cầu Hoàng thượng khai ân, tha tội cho ái nữ Tân Diệu Như. Sùng Thiệu Đế ân chuẩn, Tân Thượng thư mang theo người nhà cáo lão hồi hương, quay về Dương Châu an dưỡng tuổi già.
Vị trí Binh bộ Thượng thư bị bỏ trống, nhưng Hoàng thượng vẫn không bổ nhiệm người thay thế, việc của Binh bộ tạm thời giao cho Bùi Trường Hoài, tất cả công vụ để y xử lý thay. Sau lần phản loạn này, các đại quân doanh đều phải duy trì chỉnh đốn lần nữa, Bắc doanh cũng không thể thiếu Bùi Trường Hoài tọa trấn.
Y vốn là người đa sầu đa cảm, trước đó biết được chân tướng đằng sau trận Tẩu Mã Xuyên, đã tự cảm thấy hổ thẹn với cha huynh, sau ở vách núi ngày hôm ấy, trơ mắt nhìn Tạ Tri Quân tự chặt tay muốn ch/ết, bản thân thì bất lực, thêm cả đêm trở lại kinh thành, Tầm Xuân không may bỏ mình, đến bạn thân trước đây Từ Thế Xương cũng phải rời đi. Từng chuyện từng chuyện một đều là đả kích nặng nề với y.
Bùi Trường Hoài trước nay tính tình quen chịu đựng, nhìn bề ngoài thì không nhận ra điều gì cả, nhưng rốt cuộc tất cả đau khổ đều đè nén tận sâu trong đáy lòng, chưa từng có một giây một phút nào được trút bỏ.
Bây giờ lại thêm đống công vụ lộn xộn này đè đầu, Bùi Trường Hoài thức liên tục mấy đêm liền trong Bắc doanh. Hôm nay bên ngoài trời sương giá, Bùi Trường Hoài bị nhiễm lạnh liền sốt cao.
Tạ Tùng Tuyển vẫn một mực khuyên y bớt hao tâm tốn sức, rõ ràng biết Sùng Thiệu Đế giao sự vụ của Binh bộ cho y tuyệt chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng bởi vì chuyện có liên quan đến tính mạng của từng binh sĩ trong quân doanh, nên Bùi Trường Hoài lúc nào cũng như ba đầu sáu tay, không dám không tận tụy.
Lần ốm này tựa núi đổ, mọi mỏi mệt trước đó như thể chất thành một chồng sổ sách, đến đòi y thanh toán.
Tạ Tùng Tuyển đi tuần doanh bên ngoài cả ngày, vừa về đã thấy Bùi Trường Hoài ngồi dưới ánh đèn, góc nghiêng tuấn tú tái nhợt, vừa ho một tiếng, tay cầm bút cũng run lên.
Ốm thành thế này rồi vẫn còn cố chống đỡ xem tiếp cái đống công văn ch/ết tiệt kia, Tạ Tùng Tuyển lập tức nổi nóng.
“Về Hầu phủ ngay!”
Hắn gọi người đi chuẩn bị ngựa xe, khăng khăng đưa Bùi Trường Hoài về Chính Tắc Hầu phủ dưỡng bệnh.
Bùi Trường Hoài không thể buông bỏ công vụ trong tay, nói: “Không sao đâu, An Bá có tới xem qua rồi, uống hai thang thuốc là khỏe.”
Chỉ là cổ họng y đã khàn đặc, lời vừa nói không rõ lắm.
Tạ Tùng Tuyển bực bội cởi bộ giáp nhẹ trên người ra, tiện tay treo lên giá rồi hừ một tiếng: “Ngươi nghe cái ông lão kia, thế sao không để lão ta ở cạnh ngươi cả đời luôn đi?”
Bùi Trường Hoài phì cười: “Nói gì vậy hả? An Bá là đại phu, lẽ nào Bản hầu không nên nghe ông ấy sao?”
Tạ Tùng Tuyển cúi người, đưa tay bắt lấy sợi tóc dài trước ngực Bùi Trường Hoài, không ngần ngại bảo: “Ông ấy chỉ là đại phu, ta còn là trượng phu của ngươi đấy, tiểu Hầu gia lại cứ thích đối nghịch với ta.”
Ngoài lều soái còn có tiếng binh sĩ qua lại, Bùi Trường Hoài không nhịn được “khụ” một tiếng, gương mặt đỏ ửng, cũng không phản bác.
“Chỗ công văn này, ta xem giúp ngươi.” Tạ Tùng Tuyển cởi áo choàng trên người mình rồi bọc lấy Bùi Trường Hoài, đội mũ trùm đầu cho y, hỏi: “Trường Hoài, ngươi có nghe lời ca ca nói không?”
Giọng hắn thấp xuống, tựa như đang cố ý mê hoặc.
Bùi Trường Hoài trước nay ăn mềm không ăn cứng, lúc này thấy nhu tình như nước trong đôi mắt Tạ Tùng Tuyển, tim cũng mềm nhũn, nên đương nhiên hắn có nói gì y cũng nguyện ý làm.
Ngồi xe ngựa trở lại Chính Tắc Hầu phủ, Bùi Trường Hoài uống một bát thuốc rồi chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, y sốt đến mơ hồ, gặp phải những cơn ác mộng đứt quãng.
Trong mộng lại chẳng phải thuở thiếu thời, mà là lao ngục trong quân doanh của Tát Liệt.
Giữa trận tuyết lớn bay tán loạn, ngay bên ngoài là vực sâu, bên tai là tiếng sói tru quỷ khóc, nhưng Tạ Tùng Tuyển ở trước mặt y, hai tay ôm lấy y, buông xuống làn môi y một nụ hôn đầy rung động lòng người.
Lặp đi lặp lại, tất cả đều là cảnh bọn họ đồng sinh cộng tử, mỗi một bước đi mạo hiểm biết bao, mỗi một bước đi cũng kiên định biết bao.
Mạo hiểm là bởi con đường này vô cùng nguy hiểm, còn kiên định, là bởi vì bọn họ có nhau.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bùi Trường Hoài cũng tỉnh lại từ trong cơn mơ nặng nhọc.
Cả người y toàn là mồ hôi, ngồi dậy vẫn mê man một lúc, những ngón tay xoa trán len lỏi vào từng sợi tóc, rồi gạt chúng sang một bên để bản thân tỉnh táo lại.
Bên ngoài trời đã chạng vạng, Bùi Trường Hoài ngủ nguyên một ngày, hơi nóng hầm hập trên người cũng đã hết, bệnh tình cũng tốt hẳn, chỉ là cả người không chút sức lực, tay chân nhẹ bẫng, ngay cả ý thức cũng mơ hồ.
Y vô thức gọi một tiếng: “Tùng Tuyển?”
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, không có ai trả lời. Trong lòng y dâng lên một cảm giác sợ hãi không nói thành lời, đột nhiên rất muốn gặp Tạ Tùng Tuyển.
Rất muốn, rất muốn.
Bùi Trường Hoài lập tức đứng dậy thay y phục, gọi người đi chuẩn bị ngựa.
Vừa lúc hoàng hôn, chợ đêm ở kinh thành cũng dần trở nên nhộn nhịp, gánh múa rối trong phường đã dựng sân khấu từ sớm.
Lúc Bùi Trường Hoài cưỡi ngựa qua phố xá náo nhiệt, cũng vừa lúc nghe được khúc “Xích Hà Khách”.
“Xích Hà Khách” tổng cộng có bốn màn, màn đầu tiên là “Trường kiếm của hào du hiệp Thiên Nhai và cô gái nghèo hèn bán mình táng cha”, màn tiếp theo là “Tay ăn chơi háo sắc quen mỹ nhân Kiều lang khéo léo trả lại chiếc trâm cài”, màn thứ ba là “Nhân gian thăng trầm, tình nồng đã dứt, tình nồng chưa tan”, cuối cùng là màn “Xích Hà Khách hồn đoạn theo cánh nhạn, Kiều Nô Nhi tự vẫn bên hồ Uyên Ương”.
Đang tấu tới màn cuối cùng, Kiều Nô Nhi bộc bạch nỗi nhớ nhung Xích Hà Khách với trăng sáng, trong tim là tình nồng đằng đẵng, trên mặt là lệ đẫm bi thương, nàng đớn đau từ tận cõi lòng, sau đó gào khóc một tiếng, kiên quyết trầm mình xuống hồ Uyên Ương.
Bùi Trường Hoài xem, trên môi mặc dù mỉm cười, nhưng vẫn bất giác rơi lệ.
Buồn rầu qua đi là tiếng hoan hô reo hò ngập sảnh.
Bùi Trường Hoài tháo ngọc bội của mình xuống đưa cho rối sư trên đài, chỉ vào con rối Xích Hà Khách còn lại trong tay hắn, nói: “Đổi cho ngươi cái này.”
Y giục ngựa tới bên ngoài phủ Tướng quân.
Lần này Bùi Trường Hoài là hứng lên liền tới đây, còn chưa gửi bái thiếp, nếu trực tiếp đi vào cửa chính phủ Tướng quân,
nhỡ may đụng phải Vệ Phong Lâm, Vệ Phúc Lâm, bọn họ tất sẽ hỏi y đến đây có chuyện gì, đến lúc đó y phải trả lời thế nào?
Nói chung không thể đáp vì ta muốn gặp Tướng quân nhà các ngươi được.
Lòng y nghĩ vậy, mà bản thân y thì đã kịp phi người lên tường cao, nhảy vào trong phủ Tướng quân.
Đời này Bùi Trường Hoài chưa từng làm cái loại chuyện leo tường này bao giờ, lần đầu tiên làm, khó tránh khỏi căng thẳng.
Y ôm chặt lấy con rối Xích Hà Khách trong lòng, đi nhanh tới chỗ Tạ Tùng Tuyển ở.
Tạ Tùng Tuyển đang ngửa người trên sập xem công văn chồng chất của Bắc doanh, Vệ Phúc Lâm mài mực cho hắn.
Hắn nhìn mãi nhìn mãi đến phát ngấy, quăng công văn lên thư án, nói: “Nhìn mà đau đầu, mấy người này có phải đánh rắm cũng sẽ báo lên trên không?”
May mà Bùi Trường Hoài kiên nhẫn, xem nhiều ngày như thế cũng không thấy phiền.
Trước đây bọn họ cùng nhau luyện kiếm, Bùi Trường Hoài cũng sẽ như thế, một chiêu kiếm thức chưa tốt, y có thể tập đi tập lại cả ngày không biết chán, nếu không thể học cẩn thận từng chiêu thức kiếm pháp của Thanh Cuồng Khách, y tuyệt sẽ không bỏ qua.
Quy củ, cần cù, cẩn thận tỉ mỉ.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xẹt qua tấm sa bên cửa sổ, mắt Tạ Tùng Tuyển nhíu lại, cho là kẻ nào không biết tốt xấu dám cả gan tới tận
phủ Tướng quân giương oai, bóng dáng tựa như một trận gió, vút tới bên cửa sổ.
Vừa đẩy cửa sổ ra, từng cánh hoa rơi cũng ùa vào theo gió, Tạ Tùng Tuyển ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen nhánh của Bùi Trường Hoài.
Tà dương lấp lánh tràn trong đôi mắt y, võ bào sắc đỏ trên người sáng rực hiếm thấy, phong thái tuấn mỹ, làm Tạ Tùng Tuyển không thể nào dời mắt.
“Trường Hoài?”
Bùi Trường Hoài hoảng hốt, không ngờ lại bị hắn bắt được, không biết phải làm sao, lúc nói chuyện cũng lắp bắp: “Ta, ta… Ta tới để…”
Tạ Tùng Tuyển thấy người mình vừa mới nhớ nhung trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
Hắn ra vẻ lười biếng khoanh tay, chống người về phía cửa sổ, như thể bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn Bùi Trường Hoài: “Ngươi, ngươi, ngươi tới đây để làm gì?”
Tạ Tùng Tuyển cố tình học theo y nói lắp, cố ý chế giễu. Mặt mũi Bùi Trường Hoài đỏ bừng, không trả lời được tiếp.
Vệ Phúc Lâm rất thức thời thu dọn lại công văn trên thư án rồi cung kính lui xuống.
Đợi hắn đi rồi, Tạ Tùng Tuyển mới bảo Bùi Trường Hoài vào.
Bùi Trường Hoài lấy con rối trong lòng ra, đưa cho hắn, nói: “Đi đường nhìn thấy, nghĩ chắc ngươi sẽ thích.”
Tạ Tùng Tuyển nhìn con rối xiêm y rách nát, tay cầm thanh kiếm, tóc dài bù xù, mày rậm mắt đỏ trong tay Bùi Trường Hoài, trông cuồng ngạo phóng khoáng, đúng là Xích Hà Khách.
Tạ Tùng Tuyển nhận lấy, ngó trên dưới con rối một lượt, mặt mày phong lưu anh tuấn phảng phất nét vui vẻ, hắn bảo: “Tiểu Hầu gia đặc biệt tới đây, chỉ để tặng ta thứ này?”
Bùi Trường Hoài hiểu lầm ý hắn, hỏi: “Ngươi không thích sao?” “Thích chứ!”
Tạ Tùng Tuyển cẩn thận đặt con rối lên thư án.
Đặt xong, hắn quay lại nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, cười mỉm hỏi: “Tâm ý quý giá thế này, tiểu Hầu gia xem, muốn ta trả lại thế nào đây?”
Bùi Trường Hoài vừa nhìn thấy ánh mắt hắn liền biết trong bụng tên này không có gì đứng đắn, vội bảo: “Không cần trả lại.”
Tạ Tùng Tuyển cầm lấy tay y, rồi cúi đầu hôn lên cổ tay y, nói: “Thế sao được chứ?”
Ngay sau đó, hắn thuận thế ôm Bùi Trường Hoài vào trong lồng ngực, hôn lên môi y một cái, tiếp tục nói: “Vậy gương mặt này của ta, không biết có vừa mắt tiểu Hầu gia chăng?”
Bùi Trường Hoài: “…Ngươi chẳng nói được hai câu đứng đắn.”
Tạ Tùng Tuyển tựa trên bờ vai y cười không dứt, rốt cuộc cũng khôi phục được vài phần nghiêm túc, hỏi: “Đã đỡ ốm chưa? Học ai vậy hả, dám làm mấy chuyện ban đêm trèo tường.”
Bùi Trường Hoài đưa tay kéo lấy cổ áo Tạ Tùng Tuyển, hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải ngươi dạy sao?”
“Thật sao? Không có mà…”
Tạ Tùng Tuyển chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, rồi hắn khẽ gạt sợi tóc rũ xuống trán Bùi Trường Hoài sang một bên.
Bùi Trường Hoài hiếm khi chủ động, huống chi là làm chuyện gì khác thường, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở phủ Tướng quân, Tạ Tùng Tuyển vẫn còn tưởng y đụng phải rắc rối lớn nào, thế nên trầm giọng dằn lòng hỏi: “Trường Hoài, ngươi đến đây tìm ta làm gì? Chắc cũng chẳng thể nào là nhớ ta.”
Bùi Trường Hoài giương mắt đối diện với ánh mắt hắn, hỏi lại một câu: “Tại sao lại không thể?”
Tạ Tùng Tuyển ngây người.
Không cần phân bua, một tay Bùi Trường Hoài giữ lấy gáy Tạ Tùng Tuyển, hôn lên môi hắn, động tác của y ít nhiều có phần ngang ngược.
Bùi Trường Hoài quấn quýt cùng hắn chốc lát, rồi lại khẽ tách ra, hơi thở của cả hai đều đã hơi loạn, Bùi Trường Hoài lại nghiêm túc nói: “Bản hầu chỉ là muốn gặp ngươi, nghĩ rồi cứ thế đến dây.”