Cho dù có dịu dàng đến đâu, cũng khó che giấu được tính chó trong người. Bùi Trường Hoài ngượng ngùng không dám mở miệng, Triệu
Quân vẫn kiên nhẫn giày vò y, d/ương v/ật đâm vào trong vừa sâu vừa rề rà.
Tới nơi sâu nhất, Bùi Trường Hoài không thở nổi nữa, bị hắn quấy nhiễu đến phát điên, cuối cùng cũng bực bội, vô thức mắng: “Triệu Lãm Minh!”
Tạ Tùng Tuyển cười thành tiếng, bắt lấy thắt lưng Bùi Trường Hoài, bảo: “Xem ra Tam lang thích ta đối xử mạnh bạo với ngươi hơn.”
Bùi Trường Hoài chống tay lên vách tường, định giãy giụa, Tạ Tùng Tuyển cưỡng chế đè đôi tay y lại, trút bỏ nhẫn nại khi nãy, d/ương v/ật cứng nóng hung hăng đâm vào vừa mạnh vừa nhanh, ánh mắt hắn thấp thoáng nét tàn nhẫn, mở miệng gặm nhấm bờ vai Bùi Trường Hoài, không hề giống cầu hoan mà như đang chinh chiến.
Tiếng rên rỉ trong miệng Bùi Trường Hoài lập tức lạc điệu, khoái cảm cuồn cuộn dâng trào hết đợt này đến đợt khác ập vào đầu y, đến lục phủ ngũ tạng cũng mất cảm giác như chẳng còn là của mình.
Y không có bất cứ một con đường nào để trốn tránh, chỉ có thể nhận lấy cuộc thảo phạt kịch liệt của Tạ Tùng Tuyển.
Nơi giao h/ợp dính nhớp hỗn loạn, d/âm dịch tràn ra. Vật kia của Tạ Tùng Tuyển vốn to lớn mạnh mẽ, kích thước khả quan, lại cứng như thép, đâm cọ nơi bí mật của Bùi Trường Hoài tới đỏ ửng ướt át, như muốn chẻ y ra làm hai nửa.
Hắn nện mạnh, lần nào cũng vào ra tới tận gốc, lúc đâm vào da thịt còn mang theo tiếng “bạch bạch” cùng tiếng nước nhớp nháp vô cùng.
Bùi Trường Hoài gần như phát điên, van cầu: “Tùng Tuyển, đừng mà… a… ư… a…”
Như cố ý không cho y nói thành lời, Tạ Tùng Tuyển đâm càng mạnh hơn.
Ngay cả tiếng rên rỉ của Bùi Trường Hoài cũng dần trở nên không trọn vẹn, y không thể thốt ra hết một câu hoàn chỉnh, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ trong cơn đâm rút như giày vò, đôi mắt thanh tú biến thành vẻ trống rỗng mê ly.
Tạ Tùng Tuyển ấn ngón tay mở miệng Bùi Trường Hoài, cuốn lấy đầu lưỡi y, khuấy động giữa môi răng y, thanh âm của Bùi Trường Hoài càng ngày càng mơ hồ không rõ.
Hắn vững vàng thở dốc đầy nặng nhọc bên tai Bùi Trường Hoài, nói: “Ngoan, liếm đi nào.”
Bùi Trường Hoài nhắm mắt lại, thuận theo liếm lấy ngón tay thon dài của hắn.
Trên giường khi ấy, không có phép tắc, không có quy củ, chỉ có mặc sức giao hoan, phóng đ/ãng rên rỉ.
Khoái cảm đến tột độ dường như biến thành một loại đau đớn, đến lúc gần lên đỉnh, Bùi Trường Hoài nhíu mày cắn lấy ngón tay Tạ Tùng Tuyển, nén chịu tiếng ngâm nga như nức nở, bắn t/inh trong cơn va chạm như thô bạo của Triệu Quân.
Nhưng Tạ Tùng Tuyển vẫn chưa dừng lại, Bùi Trường Hoài không chịu nổi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng như tuyết bởi nước mắt, y cầu khẩn: “Tùng Tuyển, Tùng Tuyển, đừng nữa mà… cầu xin ngươi, buông ra, ư… buông ta ra…”
Tạ Tùng Tuyển hôn lên giọt mồ hôi sau gáy y, nắm lấy thắt lưng y, ấn Bùi Trường Hoài nằm lên giường.
Cơ thể Tạ Tùng Tuyển ép xuống, hắn dùng ngữ khí mềm mỏng dỗ dành y: “Sắp xong rồi mà.”
Hai chân Bùi Trường Hoài lại bị Tạ Tùng Tuyển mở ra lần nữa, tính khí dữ tợn lại vui sướng đâm vào sâu bên trong.
Xương cốt Bùi Trường Hoài như mềm nhũn cả ra, không chống đỡ nổi cơ thể mình nên chỉ đành vùi đầu vào gối, nhỏ giọng rên loạn.
Tạ Tùng Tuyển vẫn còn đâm vừa sâu vừa hung ác, thấy Bùi Trường Hoài ôm lấy đầu gối cắn chặt răng đè nén thanh âm rên rỉ, một tay hắn liền nhặt chiếc thắt lưng rơi bên cạnh lên, ghì vào giữa hai hàm răng Bùi Trường Hoài.
Hắn nhẹ nhàng buộc lại, Bùi Trường Hoài bị ép ngẩng đầu lên. Bởi vì giữa răng ngậm đồ nên Bùi Trường Hoài không thể mở miệng, tiếng rên rỉ khó kiềm, nước bọt thấm ướt cả chiếc thắt lưng y ngậm.
Cảnh tượng d/âm mỹ đến không thể tả.
Dần dần, tiếng kêu của Bùi Trường Hoài trở nên khàn khàn, cơ thể không kiềm được mà run rẩy, bị làm tới mức q/uy đ/ầu không ngừng rỉ ra ti/nh d/ịch.
Cũng không biết màn giao hoan bất tận này kéo dài bao lâu, hơi thở của Triệu Quân dần trở nên nặng nhọc, cuối cùng bị Bùi Trường Hoài cắn nuốt đến không thể kiềm được mà bắn t/inh, t/inh d/ịch ấm nóng bắn đầm đìa vào trong cơ thể y.
Sau một lần cao trào nữa, cả người Bùi Trường Hoài như tan thành một vũng nước, nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ có hai chân khẽ run rẩy.
Tạ Tùng Tuyển không rút ra khỏi cơ thể y, hắn khẽ thở dốc đè lên người Bùi Trường Hoài. Cả hai đều đẫm mồ hôi, da thịt nóng bỏng kề sát khăng khít bên nhau, thân mật vô cùng.
Lúc Tạ Tùng Tuyển vuốt ve hai má y, bỗng sờ thấy giọt lệ dưới khóe mắt y, hắn nắm lấy cằm Bùi Trường Hoài, hôn lên khóe mắt ướt át của y, hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
Ngữ khí lúc này cố tình ra vẻ dịu dàng vô tội, như thể kẻ làm mấy hành vi hung hăng bạo ngược khi nãy không phải là hắn.
Bùi Trường Hoài bị bắt nạt đến mức không còn sức để trừng mắt, nghĩ tới đủ trò bịp bợm, muôn kiểu giày vò lúc trên giường của Tạ Tùng Tuyển, y khàn giọng bảo: “Ngươi là đồ vô liêm sỉ.”
Tạ Tùng Tuyển bật cười, rút tính khí ra, nằm ngửa trên giường.
Bùi Trường Hoài như giận dỗi quay lưng về phía hắn, Tạ Tùng Tuyển thấy y phớt lờ mình liền nắm lấy vai y thì thầm: “Trường Hoài, ta sai rồi, được không?”
Hắn thử kéo Bùi Trường Hoài vào trong lòng mình, ngoài miệng Bùi Trường Hoài hung dữ, nhưng lại không kháng cự việc gần gũi với hắn, y xoay người ngả vào lòng Tạ Tùng Tuyển, yên lặng nhắm mắt lại.
Ánh chiều tà bên ngoài mất sắc, trời đã về đêm.
Tạ Tùng Tuyển sợ y cảm lạnh nên kéo tấm chăn mỏng đắp cho Bùi Trường Hoài. Trong chốc lát hắn liếc thấy cuốn Xích Hà Khách trên thư án, trong lòng nhớ lại chuyện trước đây, tranh thủ ôm lấy eo Bùi Trường Hoài, ra chiều nghiêm túc hỏi y: “Trước đây ngươi thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thế này với ta?”
Hồi còn nhỏ Bùi Trường Hoài biết gì chứ? Cho dù có biết một ít chuyện mây mưa, đoạn tụ chi phích, có vô thức gần gũi với Tạ Tùng Tuyển hơn trong đám bằng hữu của mình, thì với Tạ Tùng Tuyển, y chỉ có sùng bái, ái mộ, chứ tuyệt chưa từng có tà niệm.
Y nói: “Chưa từng nghĩ tới.”
Tạ Tùng Tuyển khẽ hừ một tiếng, nắm lấy eo Bùi Trường Hoài làm loạn, cù lét y: “Chưa từng nghĩ tới? Chưa từng nghĩ tới?”
Bùi Trường Hoài không chịu được cái này, nhột đến bật cười, giãy giụa cố bắt lấy tay Tạ Tùng Tuyển, đảo ngược lại, lật người đè chặn Tạ Tùng Tuyển lại.
Trong đôi mắt tuấn tú của y như chất chứa cả nét cười thuần khiết của thiếu niên, thấp giọng mắng: “Thực sự không có!”
Tạ Tùng Tuyển nhìn vào ánh mắt y, cũng cười, ôm lấy cả chăn cả Bùi Trường Hoài, nói: “Chưa từng nghĩ tới, thế sao khi nãy cắn ta nhanh thế?”
Mặt Bùi Trường Hoài hơi ửng đỏ,
Tạ Tùng Tuyển thừa thắng xông lên, nói tiếp: “Chưa từng nghĩ tới, vậy sao ở lầu Phù Dung vừa gặp được một kẻ có tướng mạo giống ta, ngươi đường đường là Chính Tắc Hầu lại đi ngủ một đêm với hắn?” Nói mãi nói mãi, lòng hắn cũng chua lòm, cách một lớp chăn mỏng nhéo vào mông y một cái: “Không cho! Không được!”
“Muốn ta thương yêu người trước mắt là ngươi, giờ không cho không được cũng là ngươi, đúng là không chịu nói lý gì hết.”
Tạ Tùng Tuyển cắn lên môi y một cái, ngang ngược vô cớ: “Ta không thích nói lý đó.”
“Ngươi thật không nhớ gì hết sao?” Bùi Trường Hoài bảo: “Ngày đó Bản hầu quả thực uống không ít rượu, nhưng ngay từ đầu là do ngươi nhào vào lòng Bản hầu.”
Khi ấy Bùi Trường Hoài bệnh dai dẳng mới khỏi, đúng lúc kinh đô đón trận tuyết đầu tiên, y thèm một bầu Hồ Bích nên ngày ấy mới tới lầu Phù Dung uống rượu.
Rượu quá tứ tuần, lại nghe thấy lầu Phù Dung bỗng náo nhiệt hẳn lên, như thể có khách quý tới cửa, hóa ra là Quản sự của Tổng thương Dương Châu mở tiệc chiêu đãi Đại tướng quân Triệu Quân ở lầu Phù Dung.
Sau khi Triệu Quân vào kinh, hắn đã từng tới Chính Tắc Hầu phủ gửi bái thiếp tới mấy lần, Bùi Trường Hoài tưởng hắn cố tình muốn dựa hơi leo cao nên một mực lấy lý do bệnh tật khước từ,
không ngờ lại đụng phải ở lầu Phù Dung.
Ngộ nhỡ Triệu Quân đã nghe nói y ở lầu Phù Dung rồi tìm tới tận cửa, Bùi Trường Hoài không muốn để hắn quấy rầy nhã hứng của mình, liền đứng dậy định bụng rời đi.
Nhưng lúc đứng trên gác cúi đầu nhìn xuống, lại gặp vị Quản sự thương hội kia dẫn theo một công tử trẻ tuổi khoác mãng bào đen dạo bước trong vườn mai.
Vị công tử trẻ tuổi ấy còn tiện tay xoa xoa ngọc bội kỳ lân bên hông, ngẩng đầu nhìn về phía những đóa mai nở rộ bên lầu các, tiếng cười trong trẻo, nói: “Hoa mai ở kinh thành hình như nở đẹp hơn những nơi khác, không biết có rượu ngon chăng?”
Chỉ vì một cái liếc mắt này, Bùi Trường Hoài không thể dời mắt nữa.
Sau đó lầu Phù Dung lại xướng khúc “Nổi trống vàng”, hắn hình như rất thích, một mình dựa vào lan can nghe khúc, rõ ràng là đã say mèm, lại như vẫn chưa tận hứng mà uống thêm một bầu rượu nữa.
Bùi Trường Hoài nhìn từ xa xa, tất cả cảnh trước mắt như rất đỗi quen thuộc, nhiều năm trước, Tạ Tùng Tuyển cũng thích đứng ở chỗ ấy, vừa uống rượu vừa nghe khúc.
Thất thần trong chốc lát, Bùi Trường Hoài đang định rời đi thì lại thấy hắn hình như đã say đến lúy túy, cơ thể nghiêng ngả lảo đảo, mà trước đây đã từng có quan khách vô ý ngã từ trên lan can xuống lầu.
Bùi Trường Hoài thấy bên cạnh hắn không có ai, hơi không yên tâm, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng y vẫn đi qua.
Bùi Trường Hoài đang định hỏi xem hắn có phải là tướng quân Triệu Quân hay không, thì vị công tử ấy đã ngẩng đầu nhìn sang trước, một đôi mắt phong lưu mê ly mơ hồ, lảo đảo nhìn y đi qua.
Chân loạng loạng, cả người hắn ngã về phía Bùi Trường Hoài. Bùi Trường Hoài vô thức đưa tay đỡ lấy hắn: “Triệu Quân?”
Sau khi ngã vào lòng Bùi Trường Hoài, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt khẽ nheo lại, như thể muốn cố gắng nhìn cho rõ dung mạo của Bùi Trường Hoài.
Không bao lâu, hắn khẽ cười, say khướt nói: “Tiểu lang quân trông quen lắm, trước đây chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?”
Bùi Trường Hoài ngây người một lúc lâu không đáp lời, cũng không giãy ra khỏi tay hắn.
Tạ Tùng Tuyển khi ấy say đến choáng váng đầu óc, sao còn nhớ chuyện đó? Hai người lại còn bị ngăn cách bởi mối thù hận của Triệu gia, mà hắn còn từng nghi ngờ Bùi Trường Hoài cố tình tính kế.
Tới bây giờ nghĩ lại, có lẽ nhân duyên giữa thế gian này sớm đã định, dù cho có bao nhiêu đau khổ, hắn cũng sẽ rẽ trận gió tuyết khắc nghiệt nhất núi sông để trở về kinh thành chốn ước hẹn.
Tạ Tùng Tuyển hôn Bùi Trường Hoài, hôn đến tình say lưu luyến, thấp giọng nói: “Ta biết, ta khó có thể quên được ngươi.”
Bùi Trường Hoài cũng không kìm được cảm xúc, thêm thương xót Tạ Tùng Tuyển, ôm lại hắn, nhu tình như nước mà hôn sâu.
Hai người quấn quýt trong chốc lát, Tạ Tùng Tuyển lại lừa gạt Bùi Trường Hoài làm thêm một lần.
Bệnh phong hàn của Bùi Trường Hoài vừa khỏi, rốt cuộc cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi, tới giữa chừng đã bị tên này giày vò tới mê mệt, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm.
Tạ Tùng Tuyển không hề buồn ngủ chút nào, hắn nghiêng người nằm cạnh Bùi Trường Hoài, đưa tay nghịch tóc y. Tên này thấy Bùi Trường Hoài tỉnh lại mới buông sợi tóc trong tay ra, hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Nóng.”
Áo trong trên người Bùi Trường Hoài là do Tạ Tùng Tuyển thay, đến bây giờ đã đẫm mồ hôi, trên lưng cũng ẩm ướt.
Tạ Tùng Tuyển ôm lấy eo y, đề nghị: “Bên ngoài mát mẻ hơn, có muốn ra ngoài ngắm sao không?”
Bùi Trường Hoài muốn đi, nhưng lúc này cả người lẫn thắt lưng mềm nhũn, chỗ nào cũng thấy đau, y lắc lắc đầu nói: “Không muốn động nữa.”
“Mới được mấy lần chứ, tiểu Hầu gia mong manh đến thế sao?” Tạ Tùng Tuyển cười: “Yên tâm, ngươi không cần cử động.”
Hắn gọi người hầu đến dựng một chiếc sập trúc trong sân, đem chăn gấm hun hương cho ấm, chuẩn bị đâu ra đấy xong, hắn mới bế Bùi Trường Hoài từ dưới giường lên, rồi bế y ra chiếc sập trúc ngoài sân.
Sao lấp lánh giăng kín trời, hoa bay lất phất trong sân, yên tĩnh khôn xiết.
Hai người cùng nằm trên sập, Bùi Trường Hoài tựa vào lòng Tạ Tùng Tuyển, trong đình gió mát hiu hiu, y bỗng thấy thoải mái hơn nhiều.
Một lúc sau, Bùi Trường Hoài nhỏ giọng bảo: “Hai ngày nữa ta sẽ tiến cử người khác cho Hoàng thượng, sớm giao lại việc của Binh bộ.”
Tạ Tùng Tuyển lười biếng nói: “Nên như thế từ lâu rồi, bớt làm mấy chuyện vô ích, cái lão già kia đang tính toán dùng một vị trí ở Binh bộ Thị lang để đổi lấy quyền lực ở Bắc doanh của ngươi đấy.”
Bùi Trường Hoài sao lại không biết mấy tính toán trong lòng Sùng Thiệu Đế? Chẳng qua y quả thực quá ghét mấy chuyện đấu đá trên triều thôi.
Bùi Trường Hoài đáp: “Đợi xử lí xong việc của Bắc doanh, ta sẽ xin ý chỉ Hoàng thượng cho ta tới Giang Nam. Thái sư vừa rớt đài, triều đình rối ren, trong lúc nhất thời quan viên trong triều cũng có nhiều thay đổi, ta sợ các châu lại chậm trễ việc xử lí bệnh dịch.”
Trước đây Nhị ca y từng tự mình đi trị thủy vài lần, Bùi Trường Hoài cũng từng nghe hắn kể không ít chuyện khổ cực của dân chúng, thế nên trong lòng y trước sau vẫn không yên.
Huống chi hiện giờ danh tiếng của Chính Tắc Hầu phủ ở kinh thành quá thịnh, tránh đầu sóng ngọn gió cũng là chuyện nên làm.
Giọng Tạ Tùng Tuyển thoải mái: “Được thôi, ta đi cùng Hầu gia.”
Bùi Trường Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Đợi khi nào rảnh, Bản hầu sẽ đưa ngươi đi.”
Tạ Tùng Tuyển ôm lấy Bùi Trường Hoài, cọ cọ lên mái tóc y, nhìn bầu trời đầy sao trước mắt, nói: “Non sông rộng lớn, trăng nằm sương ấp, có nơi nào không đi được? Chỉ cần có tiểu Hầu gia ở bên, cho dù có là chân trời góc bể cũng đều được cả.”
Bùi Trường Hoài nghe xong khẽ cười, hôn Tạ Tùng Tuyển thật sâu không dứt.
Gió tuyết đã tan, cảnh xuân tươi đẹp.
Cùng quân tay nắm tay, cứ thế chóng một đời. (Hoàn)