Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 18


trước sau

Sáng hôm sau, hầu cận đã dậy từ sớm tinh mơ, đến ngoài lều đợi lệnh.

Chiếu theo thông lệ, Bùi Trường Hoài dậy vào giờ Mão, ăn điểm tâm sáng xong sẽ luyện kiếm một canh giờ rồi mới tắm rửa thay y phục.

Hôm nay chẳng biết vì sao, đến tận giờ Thìn người hầu mới nghe thấy động tĩnh trong lều, Hầu gia cũng không cho phép bọn họ tiến vào, chỉ lệnh chuẩn bị sẵn nước nóng, hôm nay không luyện kiếm mà tắm rửa luôn.

Từ khi phong Hầu tới giờ, tiểu Hầu gia luôn nghiêm khắc với bản thân, lần đầu thấy y buông lỏng.

Người hầu nghi hoặc trong lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây chưa chắc là chuyện xấu, dù sao con người đôi khi cũng nên để bản thân nghỉ ngơi mới hợp lẽ thường.

Bọn họ cũng không hỏi nhiều, tuân lệnh rời khỏi.

Trong lều, Bùi Trường Hoài nằm úp trên người Triệu Quân, tay bịt kín miệng hắn, chau mày nhìn bên ngoài, đến khi người đi xa mới quay đầu nhìn Triệu Quân.

Y tức giận: “Tại sao ngươi còn ở đây?” Triệu Quân nắm cổ tay y nhắc nhở.

Bùi Trường Hoài buông tay, Triệu Quân hỏi ngược lại: “Hầu gia cứ ôm ta không buông còn hỏi vì sao ta còn ở đây?”

Bùi Trường Hoài rơi vào trầm tư.

Triệu Quân biết rõ, Bùi Trường Hoài dĩ nhiên không muốn để kẻ khác biết chuyện hoang đường của bọn họ, dù sao y cũng là Chính Tắc Hầu cao quý hơn người.

Triệu Quân mang ý dỗ dành nói tiếp: “Được rồi, ngươi lo lắng cái gì? Trên tiệc ta nghe tướng sĩ nói Hạ Nhuận là thân tín của Hầu gia, thường ăn ở cùng một nơi với ngươi. Ta say rượu tá túc ở nơi này một đêm cũng không có gì lạ.”

Bùi Trường Hoài phản bác: “Ngươi làm sao giống với Hạ Nhuận được?”

Triệu Quân vừa nghe, mỉm cười hỏi lại: “À, thế trong mắt tiểu Hầu gia, ta và hắn khác nhau ở chỗ nào?”

Ngữ khí của hắn mập mờ không rõ, làm tim của Bùi Trường Hoài đột nhiên lệch nhịp, tức thời không biết nói gì.

Bùi Trường Hoài ngồi dậy, Triệu Quân nhăn mày, kéo y trở về trong ngực, thấp giọng nói: “Trường Hoài, ngoan nào, nằm với ta thêm chút nữa đi.”

Câu nói này dịu dàng hơn đêm qua nhiều. Hắn hôn lên môi Bùi Trường Hoài, chậm rãi ôn nhu, trong chốc lát xoay người, đảo Bùi Trường Hoài xuống dưới.

Chỉ trong phút chốc thất thần, y phục của y lại bị Triệu Quân cởi ra. Tay hắn nắm sợi dây xanh lá buộc chuông ngọc, hờ hững lướt qua làn da y.

Chuông ngọc lạnh băng trên thân thể ấm nóng của y, chuông ngọc lướt qua vài ba lần, đầu ngực đã dựng thẳng.

Bùi Trường Hoài run run người, Triệu Quân nhìn dáng vẻ này của y, muốn đem lòng thương tiếc, nhưng Chính Tắc Hầu vốn không phải loại hoa trong nhà kính, ngọc cất trong rương, thay vì thương tiếc, chinh phục được y lại càng mang đến khoái cảm.

Triệu Quân cúi người, ngậm lấy đầu ngực y liếm mút.

Xương sống Bùi Trường Hoài truyền đến từng đợt tê dại, thấp giọng kêu: “Đừng!”

Triệu Quân biết y nhịn không được, càng ra sức cắt mút, bàn tay nắm lấy tính khí của y không ngừng ma sát.

Bùi Trường Hoài trên dưới vừa ngứa vừa đau, hô hấp dần tăng tốc, chẳng mấy chốc giải phóng ra tay Triệu Quân.

Lúc Triệu Quân rút tay về, nhìn thấy chất lỏng trắng đục trên tay, vô cùng hài lòng, vừa cười vừa hôn lên dấu răng trên xương quai xanh Bùi Trường Hoài.

Hắn nói: “Trưa hôm qua để Hầu gia thiệt thòi, hôm nay coi như ta tới chuộc lỗi.”

Rõ ràng người được lợi là hắn, còn có thể bịa ra một lý do?

Bùi Trường Hoài ôm giận trong lòng, hơi thở dần ổn định lại, muốn giáo huấn hắn một trận, lại thấy đôi mắt phong lưu của hắn đầy ý cười, nhất thời không biết nên nói từ đâu.

Lúc này, người hầu đã đến ngoài lều, thưa rằng đã chuẩn bị xong bồn tắm, mời Hầu gia sang.

Bùi Trường Hoài lệnh Triệu Quân: “Đợi người đi hết ngươi mới được ra ngoài.”

Vừa dứt lời, y sửa sang lại y phục, vội vã rời khỏi lều.

Triệu Quân vẫn còn mệt mỏi, nằm một lát mới rời đi, trước khi đi lại nhìn thấy chiếc chuông ngọc bị vứt vào một xó, thuận tay nhặt lên treo bên hông.

Lúc tắm rửa, Bùi Trường Hoài đuổi hết người ra ngoài, trên xương quai xanh của y vẫn còn in dấu răng của Triệu Quân, càng không cần kể đến những vết hôn trải khắp cơ thể như bạch ngọc của y.

Bùi Trường Hoài tắm xong, không mặc giáp mỏng như hôm qua mà đổi sang một thân áo lụa trắng tuyết, lúc y cúi đầu buộc đai lưng mới phát hiện chẳng thấy chiếc chuông ngọc Nguyên Thiệu tặng đâu, có lẽ đã rơi trong lều Nguyên soái.

Bùi Trường Hoài dĩ nhiên biết đeo chiếc chuông này bên người dễ bị kẻ thù phát hiện, nhưng đây là tấm lòng của Nguyên Thiệu. Phải biết, lúc nó còn chưa lọt lòng, tin từ Tẩu Mã Xuyên truyền về báo nhị công tử Bùi Hành đã tử trận, thê tử Bùi Hành nghe tin, bi thương cùng kinh hãi quá độ không cẩn thận hụt chân té ngã, sinh Nguyên Thiệu còn chưa đủ tháng.

Nguyên Thiệu lớn lên có chút ngốc ngốc, nhưng lại đáng yêu lương thiện, nên Bùi Trường Hoài cực kỳ thương nó. Y không nỡ để mất chiếc chuông ngọc kia, liền sai người trở lại lều tìm.

Bùi Trường Hoài đang ngồi đợi thì đột nhiên có người từ ngoài lều gấp gáp báo tin: “Hầu gia, Hầu gia! Xảy ra chuyện lớn rồi! Đêm qua đại công tử đánh cược ở sòng bài Kim Ngọc, thua cả hai vạn lượng bạc, đại công tử không gom đủ, bị người của sòng bài bắt lại rồi, họ nói rằng nếu không có đủ bạc sẽ phế tay y. Hầu gia, cầu xin ngài,
xin ngài hãy cứu đại công tử một mạng!”

Sắc mặt Bùi Trường Hoài đanh lại.

Đại công tử trong miệng người này hiển nhiên không phải đại công tử Bùi Văn, mà là con trai của Bùi Văn, Bùi Nguyên Mậu. Cũng giống như Nguyên Thiệu, lẽ ra y phải gọi Bùi Trường Hoài một tiếng tam thúc.

Nhưng Nguyên Mậu khác với Nguyên Thiệu, từ nhỏ y ham chơi, ngông cuồng bất kham, đã sắp tròn mười bảy nhưng học hành chẳng có thành tựu, cũng không chịu nhập ngũ, ngày ngày ăn chơi, kết bạn với đám công tử chẳng ra làm sao trong kinh thành.

Nhưng dẫu sao Nguyên Mậu cũng là con trai duy nhất của Bùi Văn, lại là tiểu công tử của Hầu phủ, Bùi Trường Hoài luôn hi vọng y có thể thành tài, nên từ trước nay luôn nghiêm khắc với y. Có điều, Bùi Trường Hoài có nghiêm khắc hơn nữa cũng không thể thời thời khắc khắc trông chừng đứa cháu này, y thậm chí còn không biết Nguyên Mậu học đánh bạc từ bao giờ.

Không nhiều lời, Bùi Trường Hoài lập tức vén màn, cất bước muốn rời khỏi doanh địa.

Vừa đi, y vừa nghe hầu cận bẩm báo sự việc, sắc mặt y càng lúc càng kém.

Tuy rằng nét mặt y không hề dao động, nhưng người hầu đã cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo toát ra từ y, còn lạnh hơn cả gió bắc của mùa đông.

Bùi Trường Hoài lên ngựa, vung roi vút đi.

Triệu Quân vốn định đến trả chuông ngọc cho y, thấy vẻ mặt y trầm trầm, vội vã rời khỏi, hẳn là đã xảy ra chuyện.

Triệu Quân nhìn theo bóng lưng y, nhẹ nhàng chau mày.



Ngựa phi nước đại một đường, Bùi Trường Hoài đặt chân trước cửa sòng bài Kim Ngọc.

Không đợi y bước vào, đột nhiên xuất hiện mười mấy tên nô bộc đứng canh bên ngoài, một giọt nước cũng không thể lọt.

Bên đường không thiếu những người dân đang rướn cổ nhón chân chờ xem náo nhiệt.

Bùi Trường Hoài sợ làm lớn chuyện, chỉ giữ lại hai cận vệ, còn lại đều đuổi về Hầu phủ. Y cầm dây cương, đổi hướng đến hậu viện của sòng bài.

Ngoài cửa hậu viện có bốn tên nô bộc, hai tên tướng tá cao lớn đang đứng sừng sững, hai tên còn lại thì bị trói chặt, quỳ trên đất. Hai tên đang quỳ đó đúng là nô tài trong phủ Chính Tắc Hầu.

Bọn họ nhìn thấy Bùi Trường Hoài thì khóc lớn, vừa quỳ vừa lết đến trước ngựa, không ngừng dập đầu.

“Nô tài đáng ch/ết! Nô tài đáng ch/ết! Lần này gây ra họa lớn, xin Hầu gia tha mạng! Là Đại công tử khăng khăng đòi cược, chúng nô tài không ngăn được, thật sự là không ngăn được…”

Bùi Trường Hoài không có kiên nhẫn để ý bọn họ, trực tiếp hỏi: “Nguyên Mậu đâu?”

Hai tên nô bộc kia cũng không sợ, bước lên hành lễ với Bùi Trường Hoài: “Thỉnh an Hầu gia.”

Bùi Trường Hoài quan sát hai tên này, thấy chúng mặt mũi tầm thường, nhưng cách nói chuyện lại không tục tĩu, chắc hẳn không phải nô bộc bình thường.

Bùi Trường Hoài nhìn chằm chằm, mặt không đổi sắc, cũng không lên tiếng. Cận vệ đi theo y bước lên, thay chủ tử hỏi: “Ngươi là người của ai?”

Hai tên nô bộc ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Trường Hoài: “Tiêu Vương phủ.”

Cận vệ tiếp tục hỏi: “Tại sao người của Tiêu Vương phủ lại ở đây?”

Người của Tiêu Vương phủ thấy Chính Tắc Hầu cao cao tại thượng, thái độ ngạo mạn, ngay cả tự mở miệng hỏi chuyện cũng thấy ghê tởm, mặt mũi hiện rõ vẻ không cam lòng.

Một trong hai kẻ đó ôm quyền lên tiếng: “Chính Tắc Hầu lẽ ra nên cảm tạ Thế tử nhà ta mới đúng, nếu không phải ngài ấy ra mặt bảo đảm, e là cháu trai ngài đã bị phế bỏ tứ chi.”

Bùi Trường Hoài vẫn thản nhiên, thấp giọng hỏi hầu cận của mình: “Hắn đang nói gì thế?”

Hầu cận hiểu ý, lập tức đáp lời: “Thuộc hạ nghe không hiểu, xin Hầu gia thứ tội.”

Bùi Trường Hoài lạnh nhạt nói: “Không trách ngươi, dù sao cũng đâu có ai hiểu được tiếng chó sủa.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện