Sự kiêu ngạo trong lời nói cứ như trời sinh đã vậy, nhìn xem, bây giờ tới tôn xưng cũng bỏ quên ở chốn nào rồi.
Triệu Quân không thích bị người khác sai sử, há miệng cắn vành tai của
y. Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt trên vùng nhạy cảm làm Trường Hoài không tự chủ rùng mình, trong hơi thở xen kẽ một tiếng rên trầm thấp nhưng rất nhanh chóng bị chủ nhân kìm chế.
Triệu Quân hỏi y: “Ta đây là nhặt về một tổ tông hay sao, người muốn thế nào thì phải thế đó?”
Lời nói của hắn vẫn bảo trì hòa khí, người ngoài nghe thấy chắc sẽ cho rằng bọn họ đang bình đẳng đấu võ mồm, nhưng bản chất của Triệu Quân không phải là người lương thiện, hỉ nộ vô thường.
Vừa lúc nãy hắn còn cảm thấy Trường Hoài đáng yêu, vừa qua hai ba câu nói, lại cảm thấy y quá mức ngông cuồng.
Cái loại ngông cuồng cần được người ta dạy cho một bài học.
Triệu Quân xoay người, áp Trường Hoài xuống dưới. Y giãy giụa cũng không thoát được, cơn giận tức thì xông lên não, to tiếng gọi Triệu Quân hai ba lần, bảo hắn buông ra.
Triệu Quân nghe y liên tục gọi tên húy của mình, hắn híp mắt, nói: “Đã biết ta là Đại tướng quân còn dám gọi tới gọi lui, người trong lầu Phù Dung này trừ ngươi ra chắc không có kẻ thứ hai.”
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Thấy Trường Hoài lại phản kháng, Triệu Quân trực tiếp khống chế tứ chi không chịu yên phận của y, không quá dùng lực nhưng lại nắm rất chặt, làm Trường Hoài không thể cử động.
Cách một tầng vải, Triệu Quân nắm lấy tính khí đã nửa cứng của y, “Ngươi.. a…” Trường Hoài không nhịn được cất giọng.
Ngón tay của Triệu Quân tại đỉnh vật ma sát, tùy ý vỗ về, vật nhỏ nhanh chóng cứng hoàn toàn, nằm trong lòng bàn tay hắn, nóng đến đáng sợ.
“Hiểu lầm chỗ nào?” Triệu Quân cười như không cười. “Đây không phải Trường Hoài hay sao?”
Giọng nói của hắn rất trầm, khiến hai chữ Trường Hoài nhuốm màu ám muội không rõ.
Trường Hoài thuận theo nhịp điệu mà thở dốc, nói cũng không thành lời, khuôn mặt tựa ngọc nổi lên một tầng phiếm hồng.
Không bao lâu, vật trong tay Triệu Quân bắt đầu trào ra dịch trắng. Hắn thấy bộ dạng mê ly của người kia, ngón tay bắt đầu đâm vào hậu huyệt, hai ngón tay khô khan mở đường.
Trường Hoài ngân một tiếng, bất giác chau mày.
Lúc nãy y còn cự tuyệt sự thân cận của Triệu Quân, hiện tại nghe thấy tên mình được hô hoán bởi giọng nói của hắn, ánh mắt y đục dần, tựa như bị câu mất hồn phách, chỉ biết giương mắt nhìn Triệu Quân.
Vách tường ẩm ướt bao bọc ngón tay Triệu Quân, chặt chẽ đến nỗi làm ngón tay hắn tê dại, hắn không tự chủ mà nghĩ, cái miệng ở phía dưới này so với cái ở phía trên nghe lời hơn nhiều.
Trường Hoài cắn răng, không muốn phát ra bất cứ thanh âm nào, nhưng lại chủ động hôn lên vai, lên môi hắn.
Chắc hẳn cả hai đều chẳng giỏi giang trong việc này, răng môi lẫn lộn, trong phút sơ hở, Trường Hoài cắn vào đầu lưỡi Triệu Quân, hắn giật mình a một tiếng.
Trường Hoài lập tức rụt người về phía sau, giữ khoảng cách với hắn, còn chưa kịp hỏi hắn có sao không, Triệu Quân đã nâng mặt y lên, hôn càng nồng nhiệt hơn nữa.
Lúc môi lưỡi giao nhau, ngón tay bên trong cơ thể Trường Hoài càng được nước làm càn.
Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng Trường Hoài, dục vọng không ngừng dâng lên, tựa như lửa hừng hực thiêu rụi thần trí, làm y mất đi thanh tỉnh, hai mắt nhắm chặt, để mặc bản thân chìm vào bể tình.
Bàn tay vẫn luôn giữ bên sườn mặt Trường Hoài lướt xuống dưới, chạm vào cằm, hầu kết, xương quai xanh của y, cuối cùng dừng tại đầu ngực màu hồng nhạt mà nhào nặn.
Trường Hoài vừa đau vừa ngứa, bị Triệu Quân đẩy vào ranh giới mong manh giữa thiên đường và địa ngục.
Triệu Quân rút tay ra, đầu ngón tay nhớp nháp dịch thể, hắn nhẹ giọng hỏi: “Trường Hoài, chảy nhiều nước như vậy được không đó?”
Triệu Quân nhét ngón tay vào miệng y, chơi đùa đầu lưỡi, muốn y phải liếm cho sạch sẽ.
Mặt Trường Hoài rất nóng, trong miệng ưm a không rõ, mắt ướt đẫm lệ, vừa thất thần nhìn Triệu Quân, vừa liếm mút ngón tay hắn.
Triệu Quân ở phía trên nhìn y, hai đôi mắt đối nhau, khoảng cách rất gần, Triệu Quân có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt y, tựa như đang chăm chú nhìn người đối diện, lại giống như đang ngóng trông về nơi xa.
Triệu Quân
có chút không vui, kiên nhẫn cũng mất sạch, nắm vai lật người Trường Hoài, hai tay nắm eo y, đẩy người về phía trước, bắt y quỳ trước thân mình.
Trường Hoài giống như trước đây chưa từng bị người khác đối đãi bằng loại phương thức nhục nhã này, giãy giụa muốn xoay người, phẫn nộ hét: “Triệu Quân, ngươi dám!!! Chưa có kẻ nào dám đối xử với ta như vậy!!”
Triệu Quân nghĩ thầm, kẻ này bộ dáng thanh tú hẳn là bảo bối trong tay quan lại ở lầu Phù Dung này, ngày thường được dung túng quen rồi, cuối cùng nuôi được cái tính nết khó hầu như thế này.
“Vừa khéo, ta đây thích nhất là làm chuyện kẻ khác không dám làm.” Tay Triệu Quân ấn đầu y xuống gối, lạnh giọng nói: “Ta khuyên ngươi nên nằm im, nếu không chịu khổ thì đừng trách.”
Triệu Quân cởi y phục, một tay vẫn còn niết cánh mông Trường Hoài, d/ương v/ật nóng bỏng xâm nhập vào khe hở. Cự vật không hề nể nang đâm đến tận cùng, kích thước dọa người, tựa như một lưỡi đao chém Trường Hoài thành hai nửa.
Đau đớn đột ngột làm Trường Hoài theo bản năng há miệng, trong cổ họng là tiếng hô hấp nghẹn ngào, nhưng y không kêu rên tiếng nào, dù đôi mắt đã đỏ hồng.
Triệu Quân biết y đau, nhưng không ngờ tới y sẽ cắn răng chịu đựng.
Áo lót của Trường Hoài tán loạn, tấm lưng lõa lồ đã ướt mồ hôi, làn da trắng như phát sáng.
Triệu Quân máu nóng lên đầu, nắm lấy mái tóc đen dài của y, thân thể thúc mạnh về phía trước, chẳng hề tuân theo nhịp điệu, mãnh liệt ra vào.
Hậu huyệt Trường Hoài đã được khuếch trương qua, bên trong ẩm ướt, chặt chẽ bao vây d/ương v/ật không buông, khoái cảm không ngừng xông lên đại não của Triệu Quân.
Hắn không ngừng đưa đẩy, vừa mạnh vừa nhanh, mỗi lần ra vào đều mang theo tiếng nước.
Triệu Quân chưa từng trải qua một trận mây mưa kịch liệt như lúc này, tên Trường Hoài này cứ như là vì làm tình mà sinh ra, hậu huyệt ẩm ướt chặt chẽ, ôm lấy d/ương v/ật của hắn cực kỳ thống khoái.
Trường Hoài vùi đầu trong gối, mắt nhắm chặt, mi đọng hơi nước ướt nhẹp.
Triệu Quân chạm đến nơi mẫn cảm của y, khoái cảm như sóng thần ập tới, nhấn chìm y. Hậu huyệt không tự chủ khép chặt. Triệu Quân nắm được quyền khống chế, càng được nước lấn tới.
Hắn xoay người Trường Hoài lại đối diện với mình, nâng hai chân y lên gác trên vai, mạnh mẽ tiến vào lần nữa.
Trường Hoài không nhịn được kêu một tiếng, bàn tay nắm chặt chăn không buông, không ngừng thở dốc. Tính khí dưới thân y đứng thẳng, màu sắc rất nhạt, tựa như ngọc trụ, thuận theo cử động của Triệu Quân mà đung đưa, không ngừng tiết ra chất lỏng trắng đục.
Triệu Quân không lưu tình ra vào, lần nào cũng chạm gốc, thân dưới Trường Hoài tê dại, lý trí sớm đã không còn một mảnh.
Triệu Quân cứ nhắm vào điểm mẫn cảm của y mà va chạm, Trường Hoài vẫn cắn chặt môi.
Triệu Quân nhìn y, đáy mắt bùng lên liệt hỏa, nói như ra lệnh: “Kêu thành tiếng cho ta.”