Bùi Trường Hoài đẩy Tạ Tri Quân ra, xoay người lại thì thấy quần áo của hắn nửa kín nửa hở, cổ áo màu mực mở rộng, đang vừa cười vừa nhìn về phía mình.
Y đưa tay lên chỗ vừa bị Tạ Tri Quân chạm vào, cảm giác lành lạnh còn lưu lại làm y có chút buồn nôn.
“Cút”
Với người này, Bùi Trường Hoài không muốn nhiều lời.
Tạ Tri Quân bị y mắng cũng không tức giận, hắn cười lên, ngồi xuống sập, ngẩng đầu nhìn y nói: “Muốn mắng cứ mắng, dù sao cũng đỡ hơn không chịu nói chuyện với ta.”
“Ta đúng lúc gặp Lễ bộ Thị lang, nghe hắn nói Chính Tắc Hầu cũng đang ở Lan Thượng Uyển, nên ta tới xem một chút, sẵn tiện hỏi thăm vết thương của ngươi đã khỏi chưa.” Hắn quan sát từ đầu đến chân Bùi Trường Hoài một chốc, thấy không có gì đáng ngại nữa, mới nói: “Ta không ngờ là Hoàng thượng thật sự nỡ phạt ngươi. Trước giờ người vốn yêu thương ngươi, lúc chúng ta vào cung đọc sách, cũng cưng chiều ngươi nhất.”
Bùi Trường Hoài liếc mắt nhìn hắn, con ngươi hắn đen láy, mắt phượng hẹp dài rũ xuống, lúc không cười sẽ làm cho người khác cảm thấy cực kì lạnh lẽo.
Hắn ta giống như một con rắn độc với hoa văn lộng lẫy và những chiếc răng nanh sắc nhọn, chỉ cần gặp chuyện không vừa ý, sẽ lao đến cắn người.
Từ nhỏ, Tạ Tri Quân đã như thế.
Bùi Trường Hoài vẫn nhớ rằng lúc Tạ Tri Quân còn học trong cung, hắn từng hỏi xin chiếc hầu bao của một tiểu cung nữ, hẹn nàng vào mùa đông lúc tuyết rơi, đến vườn thượng uyển để gặp mặt.
Tiểu cung nữ cho rằng Tạ Tri Quân có ý với mình, vui vẻ đến đúng hẹn, đứng dưới màn mưa tuyết giá lạnh đợi hai canh giờ nhưng vẫn không thấy Tạ Tri Quân đến.
Mãi đến khi cửa cung sắp đóng mới có hai tên thái giám đột nhiên xuất hiện, túm tóc cung nữ hỏi nàng đang làm gì, cung nữ chịu đau, chỉ có thể run rẩy thành thật trả lời.
Bọn thái giám xé rách hầu bao mà nàng thêu cho Tạ Tri Quân, vừa cười vừa nói nàng si tâm vọng tưởng, thân phận thấp hèn như nàng mà dám trèo cao đến Thế tử Tiêu Vương, muốn phi thân làm phượng hoàng.
Cung nữ bị sỉ nhục, chỉ có thể khóc lóc, đợi đến hôm sau khi Tạ Tri Quân vào cung, lập tức chạy tới kể khổ với hắn.
Tạ Tri Quân đã biết chuyện này từ lâu, hai tên thái giám đó cũng là do hắn phái đến.
Hắn vuốt ve khuôn mặt của cung nữ, cười hỏi: “Bọn chúng có nói gì sai à? Đồ đê tiện.”
Nghe thấy lời khinh nhục từ chính miệng của người trong lòng, tiểu cung nữ như sét đánh ngang tai, chỉ có thể đứng nhìn Tạ Tri Quân, run rẩy không nói nên lời.
Không lâu, tiểu cung nữ tự sát vì không chịu nổi những lời đàm tiếu trong cung.
Bùi Trường Hoài lúc đó cũng phải vào cung đọc sách, luôn như hình với bóng cùng Tạ Tri Quân, ít nhiều cũng có nghe chuyện này, y chỉ nghĩ rằng Tạ Chí Quân có tình cảm với tiểu cung nữ, nhưng y không ngờ kết quả lại thành như thế.
Sau khi cung nữ tự sát, Bùi Trường Hoài tốn rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại được, lần đầu tiên mở miệng chất vấn Tạ Chí Quân – ngươi rõ ràng là không thích cô gái đó, cần gì phải đi trêu chọc người ta?
Lí do của hắn cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là lúc hầu hạ, tiểu cung nữ không cẩn thận làm đổ cốc trà, nước trà nóng tràn vào tay áo của Bùi Trường Hoài, bởi vì vẫn còn một chiếc áo khoác dày mùa đông, nên cánh tay của y có hơi đỏ lên một chút chứ không có gì nghiêm trọng.
Nhưng cũng đủ khiến tiểu cung nữ kia sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng bởi vì quá sợ hãi nên không nói được lời nào, gấp đến mức bật khóc.
Bùi Trường Hoài nhìn thấy tiểu cung nữ bằng tuổi mình, mắt đỏ hoe khóc lóc, trông giống như con thỏ nhỏ mà y nhặt được trong tuyết vậy, đáng thương hơn là đáng trách nên cũng không phạt tội, còn nhẹ giọng an ủi nàng, việc này coi như đã bỏ qua.
Bùi Trường Hoài chớp mắt là quên mất chuyện này, nhưng không ngờ Tạ Chí Quân nhớ rõ, lại còn ghi hận.
Tiểu cung nữ
là người trong cung, nên không thể trắng trợn giết người, nếu không trở về lại phải nghe Tiêu Vương phi lải nhải, nên hắn mới nghĩ ra cách này, dễ dàng hủy hoại thanh danh của cô gái kia, khiến cô không còn mặt mũi ở lại trong cung.
Tạ Tri Quân muốn giết người thì cả ngón tay cũng không cần động, chỉ vài ba lời của hắn thôi đã đủ đẩy người ta vào chỗ ch/ết.
Khi Bùi Trường Hoài hỏi tại sao, Tạ Tri Quân trả lời: “Ta không thích ngươi đối xử tốt với ả ta, vậy nên ả ta đáng ch/ết.”
Bùi Trường Hoài không thể quên được biểu cảm của hắn lúc đó, trong nụ cười chứa đầy ác ý.
Bùi Trường Hoài hiểu rõ y và Tạ Tri Quân là hai kiểu người khác nhau, mặc dù lúc nhỏ y làm thư đồng cho hắn nên quan hệ của hai người có
phần thân thiết, nhưng càng lớn lên, hai người càng trở nên xa lạ.
Bây giờ Bùi Trường Hoài gặp hắn còn không muốn gặp, huống chi là ngồi xuống chuyện trò? Nếu Tạ Tri Quân không chịu đi, thì y đi vậy.
Bùi Trường Hoài chỉnh trang, nói: “Cáo từ.”
Không ngờ vừa quay người lại, trước mắt đen kịt, hai chân như nhũn ra, cả người y ngã về phía trước.
Tạ Tri Quân giữ lấy eo của y, ôm Bùi Trường Hoài trong tay, nhỏ giọng: “Ta biết ngươi sẽ không nghe lời, cho nên ta đã cho người bỏ thêm vài thứ tốt vào hương liệu.”
Lư hương vẫn đang lẳng lặng ngút khói.
Bùi Trường Hoài nhăn mày, y sớm biết người này không có ý tốt, nhưng không ngờ tới Tạ Tri Quân dám ngang nhiên hạ thuốc y.
Hương liệu này khá giống một loại thuốc mê, dược tính không mạnh nhưng lại khiến tay chân y bủn rủn, không còn chút sức lực nào.
Bùi Trường Hoài không muốn bị thao túng, nghiến răng nghiến lợi, thừa lúc dược tính còn chưa phát huy hết tác dụng, giơ tay đẩy Tạ Tri Quân ra, sau đó trở tay nhanh như cắt, bóp nghẹn cổ họng hắn!
Tạ Tri Quân dường như đã sớm có chuẩn bị, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Bùi Trường Hoài, ngay sau đó, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể y.
Tạ Tri Quân không hề nương tay, vặn xương cổ tay y đến mức phát ra tiếng, hình như đã trật khớp xương. Bùi Trường Hoài mặt mày tái mét, ngã khuỵu xuống đất.
Tạ Tri Quân không buông tay, nói: “Ngươi không nên dùng những chiêu thức mà Tạ Tùng Tuyển đã dạy cho ngươi.”
Hắn áp người vào lưng Bùi Trường Hoài, nhắm mắt, dụi má vào mái tóc đang xõa ra của Bùi Trường Hoài.
Tạ Tri Quân nhẹ giọng: “Trường Hoài, ngươi nhớ không? Cũng ở đây, ngươi thề với ta, sẽ luôn ở bên cạnh ta.”
Bùi Trường Hoài đỏ cả mắt, kiên quyết không thuận theo hắn: “Ta đã sớm quên rồi.”
“Ngươi nói dối.”
Đôi mắt Tạ Tri Quân lạnh lùng, hắn há miệng, cắn vào vai Bùi Trường Hoài, cắn mạnh đến khi y chảy máu.
Hắn muốn làm Bùi Trường Hoài đau đớn, khiến y phải hối hận vì rời bỏ hắn.
Bả vai đau đớn, Bùi Trường Hoài không chịu nổi thấp giọng rên một tiếng, kỳ lạ là y lại không chỉ cảm thấy đau đớn mà còn có chút khoái cảm.
Nghe âm thanh Bùi Trường Hoài phát ra, Tạ Tri Quân cười nói: “Ta đã nói với ngươi, trong hương liệu có thêm một ít thảo dược, công dụng của nó tuyệt diệu lắm đúng không?”