Bùi Trường Hoài nhanh chóng hất tay Triệu Quân ra, lùi lại một bước.
Khuôn mặt y không tự chủ được nóng lên, khi bị Triệu Quân chạm vào, lỗ tai đã đỏ đến mức có thể chảy ra máu.
Triệu Quân nhìn y trốn mình như trốn dịch, hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
“Bản hầu có việc phải làm, chuyện chính sự của Bắc Doanh sẽ bàn sau.” Y vừa dứt lời đã lách người bước qua Triệu Quân, định nhanh chóng rời đi.
Chưa đi được mấy bước, Bùi Trường Hoài đã bị hắn kéo lại. Triệu Quân cúi đầu thấy sắc mặt y ửng hồng, ánh mắt không minh mẫn như thường ngày, liền biết đã có chuyện xảy ra.
Vừa rồi Triệu Quân nói chuyện với Lễ bộ Thượng thư ở Tây Uyển, nghe ông ta nói tình cờ gặp Thế tử Tiêu vương ở Lan Thương Uyển, trước khi vào đại sảnh tắm rửa, có sai người đến đốt một chút hương liệu, chắc là lại muốn giở trò thuần phục ai đó.
Triệu Quân lấy làm lạ, hỏi thuần phục là gì?
Lễ bộ Thượng thư giải thích với Triệu Quân về một vài thú vui ở Lan Thương Uyển, còn nói rằng nếu Triệu Đô thống có hứng thú, cũng có thể tìm một vài kỹ nữ đến chơi cùng.
Triệu Quân cười thầm.
Hắn không có hứng thú với phương diện này, nhưng hắn cũng muốn biết thêm một chút về đam mê của Tạ Tri Quân.
Người xưa nói rằng người vô dục vô cầu là người không thể bắt bẻ; nhưng nếu đã có đam mê với cái gì đó thì chắc chắn sẽ có điểm yếu.
Hắn lập tức cử Vệ Phong Lâm đến hỏi thăm xem Tạ Tri Quân đang tìm vui với người nào, cuối cùng lại hỏi ra Tạ Tri Quân đang ở cùng Bùi Trường Hoài.
Triệu Quân đoán rằng Tạ Tri Quân chắc chắn sẽ đi khiêu khích Bùi Trường Hoài, nhưng hắn sợ Bùi Trường Hoài không kìm được giận dữ ra tay với Tạ Tri Quân, mới phái Vệ Phong Lâm đến giúp y một tay.
Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, xem ra Tạ Tri Quân không chỉ khiêu khích.
Triệu Quân nói: “Đi theo ta.”
Mặc cho Bùi Trường Hoài kháng cự, Triệu Quân giữ chặt vai y, nửa ôm nửa đẩy y đến sảnh nước nóng gần nhất.
Trước khi đóng cửa, Triệu Quân quay người dặn dò Vệ Phong Lâm: “Ra ngoài canh gác, không cho ai tới gần. Còn nữa gọi người trông coi Lan Thương Uyển đến đây.”
Vệ Phong Lâm im lặng lui ra ngoài..
Vừa đóng cửa, Triệu Quân trực tiếp ôm Bùi Trường Hoài vào lòng. Cách một lớp quần áo mỏng thân thể Bùi Trường Hoài nóng rực, Triệu Quân ôm y như ôm một cục than nóng.
Ánh mắt Bùi Trường Hoài có chút mờ mịt, theo bản năng nắm chặt quần áo trên ngực Triệu Quân, mơ hồ nói: “Đem ta vào bể suối nước nóng.”
“Ngươi lại không lạnh, đến đó làm gì?”
Triệu Quân nhíu mày không làm theo lời y, nhanh chân đi đến sau tấm bình phong, cẩn thận đặt Bùi Trường Hoài xuống sập.
Dưới thân Bùi Trường Hoài đã cứng đến nỗi đau đớn, bởi vì dược tính đã phát huy từ lâu nên cảm giác trống rỗng vô tận không ngừng nuốt chửng lý trí của y.
Lòng bàn tay của Triệu Quân áp vào làn da lộ ra trên ngực Bùi Trường Hoài, tay của hắn ấm áp, nhưng đối với Bùi Trường Hoài mà nói thì không khác gì băng lạnh, lạnh đến nỗi làm y run rẩy.
“Tạ Tri Quân làm?” Sắc mặt Triệu Quân không có biểu cảm gì, giọng nói đều lạnh lẽo.
Bùi Trường Hoài đè tay hắn lại, thở gấp, nói: “Không phải việc của ngươi.”
Y không phủ nhận suy đoán của hắn.
Đôi mắt hắn âm trầm, nắm lấy tay Bùi Trường Hoài nói: “Lúc nãy không phải việc của ta, vậy bây giờ chắc là phải rồi nhỉ, ngươi định giải dược như thế nào đây? Đi tầm hoan sao? Muốn tìm đến nam nhân hay là nữ nhân.”
Hắn dừng lại một chút, chạm nhẹ vào má Bùi Trường Hoài, như mê hoặc, hỏi: “Ngươi muốn ai?”
Bùi Trường Hoài biết tình hình của mình bây giờ có bao nhiêu xấu hổ, bị Triệu Quân nhìn thấy, không biết hắn sẽ chế giễu đến khi nào, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Y không còn sức cãi nhau với Triệu Quân, siết chặt quần áo, cuộn mình lại, khàn giọng nói: “Triệu Quân, ngươi không thể bỏ qua cho ta sao?”
Vừa lúc đó, Quản sự Lan Thương Uyển tới, đang đứng đợi bên ngoài. Triệu Quân nhìn y, nói: “Chờ một chút.”
Bùi Trường Hoài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nghĩ rằng Triệu Quân đã rời đi.
Khi phòng yên tĩnh lại, tiếng thở nặng nhọc của y càng rõ ràng hơn, cơn ngứa ngáy khó hiểu len lỏi vào tận xương tủy, khiến cơ thể và thắt lưng của y mềm nhũn.
Giữa mũi vẫn còn vương hơi thở của Triệu Quân, có mùi thơm lành của hoa mơ, phía sau Lan Thương Uyển có một rừng mơ, Triệu Quân chắc đã đi qua đó.
Không đúng, y nghĩ mấy chuyện này để làm gì? Bùi Trường Hoài không kiểm soát được.
Y không thể ngăn mình nghĩ đến dáng vẻ của Triệu Quân, khi hai người cầu hoan với nhau, cánh tay cường tráng của hắn đặt ở bên hông, mồ hôi từ vai và cổ rơi lên da y, Triệu Quân có hơi thở nóng bỏng, đôi môi cũng ấm nóng…
Ở lầu Phù Dung, trong lều nguyên soái Bắc doanh, Triệu Quân ôm chặt lấy y, d/ương v/ật của hắn ra vào trong người y, làm đến chân y run lên, như xuyên qua đến linh hồn y.
Ánh sáng trong mắt Bùi Trường Hoài dần tan biến, y khó khăn ngồi dậy, vén áo choàng lên, nắm lấy thứ cứng ngắc bên dưới.
Vật đó của y trời sinh trắng nõn sạch sẽ, màu sắc giống như hoa hồng dại, lỗ nhỏ trên đầu kh/ấc rỉ ra chất lỏng màu trắng đục, dính đầy lên tay y, Bùi Trường Hoài vuốt ve một lúc lâu, cũng chưa thể bắn ra.
Cách cửa không
xa còn vang vọng giọng nói của Triệu Quân, lúc mơ hồ càng giống Triệu Quân thì thầm bên tai.
Càng nghe, y càng cảm thấy có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Không đủ. Chỉ vậy là không đủ.
Y đang đợi có ai đó đến thỏa mãn mình.
Một lúc sau, Triệu Quân từ cửa bước vào, thấy Bùi Trường Hoài đang dùng tay tự an ủi. Đôi mắt đen của y ướt át trong suốt, đuôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là y đang làm chuyện khoái hoạt nhưng biểu cảm lại có vẻ oan ức, đáng thương.
Hắn bất giác cứng người, cổ họng khô khốc.
“Làm thế này cũng vô dụng.” Triệu Quân có chút tức giận.
Hắn vừa cởi bỏ áo choàng vừa bước về phía giường, ôm Bùi Trường Hoài vào lòng, gỡ bỏ bàn tay đang giữ tính khí của y.
Bùi Trường Hoài dựa lưng vào lồng ngực Triệu Quân, cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng, khẩn cầu nói:. “Triệu Quân, đừng để ta nhục nhã hơn nữa.”
Triệu Quân không buông tay, nhỏ giọng nói: “Không có gì phải nhục nhã.”
Lúc nãy hắn đến gặp quản sự, nói rằng hắn cũng muốn một chút đồ trợ hứng, tốt nhất là lấy thuốc giống như Tiêu vương Thế tử dùng. Quản sự nghe xong mỉm cười, lần lượt kể cho hắn nghe về mỗi một công dụng của Vong sinh tán.
Dược hiệu của thuốc này không dễ giải, hoặc là đánh tan xương nát thịt, ra đòn càng mạnh thì lửa dục tiết càng nhanh; nếu không thì cứ mây mưa một hồi, phóng ra 3 lần là giải được.
“Trường Hoài.” Triệu Quân gọi y, hôn lên thái dương đầy mồ hôi, nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Trước mắt Bùi Trường Hoài đều là bóng người chồng lên nhau, hoảng hốt hỏi: “Ngươi đang gọi ai?”
“Trường Hoài, Trường Hoài.” Hắn thấp giọng đáp.
Triệu Quân đưa tay ra vuốt ve tính khí vừa cứng vừa nóng của Bùi Trường Hoài. Cơ thể cứng ngắc do căng thẳng của y từ từ mềm nhũn ra trong tay hắn, cuối cùng ngả hẳn vào vòng tay của Triệu Quân, rên rỉ theo động tác của hắn.
Triệu Quân lôi hộp gấm nhỏ trên giường ra, thật sự thấy trong đó có rất nhiều đồ chơi kích dục.
Hắn lấy trong đó ra một cây kim châm, dài 5 tất, phần trên khảm một hạt mã não đỏ, phần cuối được đánh bóng tròn.
Triệu Quân nghiêng đầu hôn lên má của Bùi Trường Hoài, nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Bùi Trường Hoài không còn bao nhiêu khí lực, mồ hôi nhễ nhại, dựa vào trong vòng tay của Triệu Quân, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Triệu Quân duỗi cây kim vào bình đựng cao bôi trơn, sau khi làm ướt toàn bộ thân gậy, hắn từ từ đẩy vào ống tinh của y.
Bùi Trường Hoài dường như bị kích thích, hai chân run rẩy kịch liệt, cau mày.
“Đừng!”
Tay y siết chặt y phục trên người Triệu Quân, sợ mình không chịu nổi khoái cảm này, cầu xin hắn: “Đừng làm vậy, đừng mà!
Khi đẩy kim châm đến cùng, bên ngoài chỉ còn lại một hạt mã não nhỏ giống như được khảm lên tinh khẩu. Bùi Trường Hoài dường như không thể cảm nhận được cơn đau, chỉ có cảm giác ngứa ngáy liên tục ăn sâu vào tận xương tủy, chân tay tê dại.
Triệu Quân đã muốn làm gì, không ai có thể thay đổi ý định của hắn, dù Bùi Trường Hoài có từ chối, nhưng tay của hắn vẫn không hề dừng lại.
Triệu Quân mở cổ áo Bùi Trường Hoài ra, hôn lên da thịt trên cổ y để đánh lạc hướng, tay vẫn không ngừng nằm lấy viên mã não kia đong đưa.
Bùi Trường Hoài chưa từng thử những trò cảm giác mạnh như thế này, cảm giác xa lạ khiến y sợ hãi, bên trong tinh đạo truyền tới cảm giác sắc lạnh, hành hạ đến y đến ch/ết đi sống lại.
“A …”
Y bất giác rên rỉ, quần áo mỏng manh đã nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi.
Âm thanh của y làm cho trái tim Triệu Quân ngứa ngáy, tay hắn đã đổ đầy mồ hôi.
“Không cho phép lên tiếng.” Vành tai Triệu Quân cũng đỏ lên, bóp lấy mặt Bùi Trường Hoài, cắn nhẹ một cái lên môi y, sau đó nói: “Định lực của ta trước tiểu Hầu gia không có tốt lắm đâu.”