Kiếm pháp, mỗi người một vẻ.
Đệ nhất kiếm Đại Lương là “Thanh Cuồng Khách”, nét độc đáo trong kiếm pháp của người này nằm ở chỗ thế kiếm bắt đầu thì hoa lệ, mà lúc hạ xuống lại mạnh mẽ, đặc biệt thế nặng tựa ngàn cân lúc hạ xuống ấy vô cùng kỳ diệu.
Bùi Trường Hoài học Thanh Cuồng Khách, người bên ngoài không thể nào nhìn ra cách thức bên trong, mà y liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Chiêu khi nãy Triệu Quân dùng chính là “Vân Nhàn Long Tiềm”, là kiếm pháp do Thanh Cuồng Khách sáng tạo ra.
Nhưng chiêu vừa rồi của Triệu Quân không giống Thanh Cuồng Khách, mà là giống Tạ Tùng Tuyển.
Chiêu thức này phải đâm một kiếm về phía trước, lúc vung kiếm, Thanh Cuồng Khách thường thích hướng cổ tay lên trên để dễ dàng lấy kiếm chặn lại chiêu thức tiếp theo, nhưng sau khi Tạ Tùng Tuyển học được chiêu này, lúc vung kiếm, hắn lại đổi thành hướng cổ tay xuống dưới, tuyệt không để lại cho mình đường lui thu kiếm, mỗi một chiêu đều là đòn trí mạng, đã tung kiếm thì không hối hận.
Một đường kiếm này của Tạ Tùng Tuyển lộ vẻ kiên quyết ngọc nát đá tan, Thanh Cuồng Khách không thích lắm, cũng mắng nhiều lần mà y không chịu sửa.
Khi ấy Bùi Trường Hoài và Tạ Tùng Tuyển cùng nhau học luyện kiếm, hai người cũng coi như huynh đệ đồng môn, mà bởi vì Bùi Trường Hoài nghe lời hơn, thế nên ông toàn giao cho y nhiệm vụ giám sát Tạ Tùng Tuyển.
Bùi Trường Hoài nhìn dáng vẻ múa kiếm của Tạ Tùng Tuyển từ xa, thưa: “Sư phụ, đệ tử vụng về, học gì cũng bị quy củ trói buộc, Mẫn Lang đã có lòng sáng tạo, ta còn thua xa. Y sẽ không cam lòng trở thành một Thanh Cuồng Khách thứ hai, y có kiếm pháp của riêng mình.”
Sư phụ nghe xong liền cười: “Ta còn đang mong con đi khuyên nhủ nó một câu, con lại đi biện bạch thay nó.”
Thiên phú của Tạ Tùng Tuyển khiến y ngưỡng mộ, mỗi một chiêu thức của hắn đều khảm sâu trong ký ức của Bùi Trường Hoài.
Khi nãy Triệu Quân vung kiếm là hướng cổ tay xuống, bóng dáng quả thực không khác gì Tạ Tùng Tuyển.
Không thể nào giống đến vậy được, tướng mạo, thần thái thì thôi đi, đến kiếm pháp cũng giống thì sao có thể.
Hắn quen Tạ Tùng Tuyển sao? Hay là, chính là hắn?
Bùi Trường Hoài biết câu hỏi của mình nực cười đến cỡ nào, nhưng loại suy đoán này tựa như đốm lửa, khiến tro tàn tận sâu đáy lòng y bao nhiêu năm nay lại bùng lên.
Đốm lửa ấy khiến đôi mắt y sáng như tuyết, khiến máu trong người y như sôi sục gào thét.
Y nắm lấy cổ tay Triệu Quân, ngón tay như thể đang run rẩy, hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Triệu Quân không rõ ý y, hỏi lại: “Ta còn có thể là ai?”
Bùi Trường Hoài không biết mình nên trả lời thế nào, tiếp tục hỏi: “Kiếm pháp của ngươi học được từ đâu?”
Triệu Quân đáp: “Gia truyền.”
Bùi Trường Hoài hỏi: “Ngươi quen Thanh Cuồng Khách?”
“Không quen.” Hắn thấy sắc mặt Bùi Trường Hoài không tốt lắm, hiếm khi thành khẩn, sau đó pha trò nói tiếp: “Hỏi tỉ mỉ đến thế, tiểu Hầu gia có còn muốn hỏi ngày sinh tháng đẻ của ta hay không, rồi giúp ta bói nhân duyên luôn?”
Triệu Quân cố tình trêu ghẹo, nhưng Bùi Trường Hoài không có lòng dạ nghe.
Ánh mắt y băn khoăn nhìn gương mặt Triệu Quân, chần chờ một hồi, Bùi Trường Hoài cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy ngươi… ngươi có biết Tạ Tùng Tuyển hay không?”
Nghe thấy cái tên này, Triệu Quân nhíu sâu mày, một cơn tức dâng lên đến cổ họng. Hắn đáp: “Đương nhiên là từng nghe qua rồi. Sao, sao tự nhiên lại nhắc đến ca ca tốt của ngươi làm gì?”
Ngữ khí của hắn chua chát, trong mắt cũng lộ tia lãnh ý, đương nhiên là càng không giống Tạ Tùng Tuyển.
Bùi Trường Hoài dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Quân dần tỉnh táo lại, lòng loạn như tơ vò.
Sao có thể chứ?
Y tận mắt nhìn thấy thi thể của Tạ Tùng Tuyển, bây giờ còn vọng tưởng gì nữa?
Đúng lúc này, vỏ kiếm từ bên hông lao tới, chặn cánh tay của Bùi Trường Hoài lại.
Bùi Trường Hoài theo bản năng lùi về phía sau, tách khỏi chỗ Triệu Quân.
Người tới là Vệ Phong Lâm, y xoay người dựng kiếm, vững vàng chắn trước mặt Triệu Quân.
“Ngươi làm gì vậy?”
Trên người y nhiều chỗ bị thương, cả mặt mũi đều trắng bệch, lại vẫn trầm giọng chất vấn.
Vệ Phong Lâm không biết sự tình trước đó, lúc đuổi tới chỉ thấy nhân mã của Hầu phủ vây quanh Triệu Quân, đương nhiên nghi ngờ Bùi Trường Hoài có dính líu tới đám thích khách.
Cận vệ của Bùi Trường Hoài thấy Vệ Phong Lâm dám đại bất kính như thế, phẫn nộ quát: “Ngươi thật to gan! May mà có tiểu Hầu gia nhà ta ra tay cứu giúp đấy, đúng là không biết tốt xấu!”
Nói rồi hai bên cùng rút kiếm.
Bùi Trường Hoài nâng tay phải lên, ý bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Triệu Quân cũng tức khắc hạ lệnh: “Vụ ám sát không liên quan tới Hầu gia, lui ra.”
Vệ Phong Lâm giờ mới biết là hiểu lầm, y mím môi, ôm kiếm thi lễ với Bùi Trường Hoài: “Thất lễ.”
Y cúi đầu lui về phía sau Triệu Quân.
Qua một lúc Vệ Phong Lâm phá bĩnh, lúc này Bùi Trường Hoài cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Mọi người đều ở xung quanh, thực không phải là thời cơ để hỏi.
Y quét qua tứ phía, thích khách mai phục lúc này đã ch/ết hơn phân nửa, vẫn còn lại ba kẻ còn sống, đã bị trói lại.
Bùi Trường Hoài hạ lệnh nói: “Đem đi đi, hỏi xem chủ nhân của chúng là ai.”
“Tuân mệnh.”
Vệ binh Hầu phủ lật mặt nạ của bọn chúng lên, định áp giải về. Ba tên thích khách liếc mắt nhìn nhau, cắn răng một cái, hai con mắt lập tức ngập tia máu, khuôn mặt cũng trở nên xanh trắng.
Cả đám người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì ba kẻ kia đã gục xuống đất, là uống thuốc độc tự sát.
Vệ binh Hầu phủ thấy chúng thà ch/ết cũng không chịu bán đứng chủ nhân, vội la lên: “Là tử sĩ!”
Bùi Trường Hoài nhíu mày, đi qua xem xét thi thể của bọn chúng, thăm dò hơi thở, xác nhận là phong hầu chi độc, không có đường cứu sống.
Ánh nhìn y thoáng qua, thấy trong tay áo tên thích khách lộ ra chút trăng trắng, kéo ra mới biết là một cái khăn tay.
Trên góc khăn có thêu cây liễu và chim én, chắc là của một nữ nhân tặng. Có lẽ nữ tử tặng khăn này còn đang chờ hắn quay về gặp mặt, nhưng rốt cuộc nàng chẳng đợi được hắn nữa rồi.
Bùi Trường Hoài khẽ thở dài, trả khăn tay về nơi lồng ngực người nọ, quay người nói: “Tìm chỗ nào đó chôn đi.”
Triệu Quân đáp: “Từ từ.”
Bùi Trường Hoài xoay người lại, hoài nghi nhìn Triệu Quân.
Triệu Quân bễ nghễ nhìn thi thể trước mắt, hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngươi có đoán ra được là ai muốn ám sát ta không?”
Bùi Trường Hoài đáp: “Gần đây ở Bắc doanh, ngươi hành sự quá vội vã gấp gáp, kéo tới không ít thù hận.”
Triệu Quân nói: “Nói như vậy, tiểu Hầu gia cũng cho rằng có liên quan tới chuyện tra doanh?”
Bùi Trường Hoài bảo: “Tám chín phần mười.”
Triệu Quân nói: “Kẻ đầu sỏ phía sau màn này dám phái người tới ám sát ta, hẳn vẫn chưa biết ta là người thế nào, nói sao cũng phải để hắn thử lĩnh giáo một chút.”
Bùi Trường Hoài khẽ chau mày, đáp: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Lần trước Trần Văn Chính vạch tội hắn, hắn liền khiến ông suýt thì rơi mũ quan, Triệu Quân là kẻ có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không cam tâm ngậm bồ hòn làm
ngọt.
Bầu không khí tĩnh lặng, một trận gió khẽ thổi tới làm xao động góc áo choàng của Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài một thân trắng muốt tao nhã, chỉ có vết máu bên hông khi nãy nhuốm màu, trên nền tuyết trắng lại càng thêm chói mắt.
Triệu Quân trầm giọng nói: “Cắt lấy đầu bọn chúng, treo lên cổng thành, bố cáo tứ phương, Đô thống Bắc doanh Triệu Quân đi điều tra án tham ô trong quân bị người khác trả thù ám sát, hiện đã tử hình thích khách ngay tại chỗ, trời xanh chứng giám, chính khí trường tồn.”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, từng câu từng chữ đều độc địa, chỉ lúc quay sang nhìn Bùi Trường Hoài, đôi mắt đẹp đẽ lại cong lên, tựa như mọi tàn nhẫn trời sinh gặp phải người này đều tan thành mây khói, đến cả giọng cũng mềm mại hẳn đi.
Hắn nói: “Ta tài hèn ít học, viết thế này, tiểu Hầu gia cảm thấy đã được hay chăng?”
Cái gì mà trời xanh chứng giám, chính khí trường tồn, nghe thì hay, chẳng qua cũng chỉ là thừa cơ lấy uy mà thôi, lấy uy trong quân doanh, lấy uy với triều đình, cũng là lấy uy với bách tính.
Đợi đến khi bố cáo thiên hạ, nói không chừng có biết bao nhiêu người phải hô lên sảng khoái, âm thầm khâm phục vị tân Đô thống mới nhậm chức này.
Hắn làm như vậy đơn giản chỉ để cầu danh, có điều trước giờ tác phong của hắn vẫn thế, Bùi Trường Hoài cũng không lấy làm lạ.
Thế nhưng tính tình Triệu Quân như vậy, càng cách một trời một vực với Tạ Tùng Tuyển.
Nếu là Tạ Tùng Tuyển, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm như thế, lại còn gì mà cắt lấy đầu bọn chúng, treo lên cổng thành…
Bỗng nhiên, Bùi Trường Hoài nhớ lại thảm cảnh ở Tẩu Mã Xuyên, khắp người như mạnh mẽ chấn động, nghĩ…
Tại sao lại không chứ?
Bùi Trường Hoài thu kiếm vào trong vỏ, nói với Triệu Quân: “Bọn chúng là tới ám sát ngươi, xử trí thế nào, tùy ngươi.”
Triệu Quân đáp: “Đa tạ Hầu gia.”
Vệ binh dắt ngựa đến cho Bùi Trường Hoài, Bùi Trường Hoài lên ngựa, giữ chặt cương ngựa, từ trên cao nhìn xuống Triệu Quân.
Triệu Quân đáp lại ánh mắt của y, cười ôm quyền nói: “Còn nữa, đêm nay tiểu Hầu gia có ơn cứu mạng, Triệu Lãm Minh ta khắc sâu trong lòng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Triệu Quân, Triệu Lãm Minh. Đây mới là tên của hắn.
Ánh mắt của Bùi Trường Hoài có chút mờ mịt, không nói gì cả, dẫn vệ binh rời đi.
…
Lúc về tới Hầu phủ, đêm đã khuya.
Bùi Trường Hoài cho tất cả lui xuống, một mình ngồi trước cửa sổ. Y cởi y phục, lộ ra vết thương bên hông, cầm lấy lọ kim sang dược. Thuốc bột màu trắng vừa vẩy lên vết thương, một cơn đau đớn liền nhói lên.
Y không rên một tiếng mà băng bó vết thương lại, trong đầu chỉ nghĩ tới dáng vẻ cầm kiếm của Triệu Quân, càng nghĩ, đáy lòng càng nóng nảy.
“Người đâu!” Bùi Trường Hoài quát.
Trong nháy mắt, hai tên cận vệ liền bước vào phòng.
Bùi Trường Hoài lấy một lệnh bài của Hầu phủ ra đưa cho một tên cận vệ trong đó, nói: “Các ngươi lập tức khởi hành tới Tần Hoài một chuyến, tìm Tri phủ Hoài Châu Trương Tông Lâm, nhờ hắn thử điều tra lai lịch của Triệu Quân. Người này từng mang ơn của cha ta, nhìn thấy lệnh bài, ắt sẽ đáp ứng.”
Hai người lĩnh mệnh: “Vâng.”
Cùng lúc ấy, trong phủ Tướng quân lại càng không yên bình.
Tin tức Triệu Quân gặp chuyện làm kinh động tới Kinh Triệu phủ, Phủ doãn đại nhân vội vã tới phủ Tướng quân hỏi han ngay trong đêm, biết Triệu Quân không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, hứa hẹn sẽ lập tức đi điều tra lai lịch thích khách.
Đám người đó đều là tử sĩ, thân phận vẫn luôn bí ẩn, Triệu Quân cũng không trông chờ với tài năng của bọn họ có thể điều tra ra được gì, nhưng thấy Phủ doãn nhiệt tình “quan tâm” như thế, cũng tùy ông.
Tiễn Kinh Triệu Phủ doãn xong, Triệu Quân tới phòng của Vệ Phong Lâm. Vệ Phúc Lâm đang giúp y bôi thuốc, hai huynh đệ y thấy Triệu Quân, đều đứng dậy hành lễ.
“Ngồi đi.”
Triệu Quân thấy trên người Vệ Phong Lâm nhiều vết ngoại thương, không khỏi đau đầu nói: “Không phải ta đã dạy ngươi rồi sao? Đánh không lại thì phải chạy, cứ liều mạng với cái đám không thiết sống đó làm gì?”
Vệ Phong Lâm buồn bực nói: “Không nghĩ là đánh không lại.” Triệu Quân không nhịn được cười: “Ngươi cũng có tự tin lắm đấy.”
Vệ Phúc Lâm im lặng đứng một bên, trầm mặc rất lâu rồi mới mở miệng: “Phong Lâm đã nói một lượt sự tình cho ta rồi, ngài cảm thấy đám thích khách đó là do ai phái tới?”
Triệu Quân không chút để ý trả lời: “Ta trước nay gây thù chuốc oán với nhiều người, ai cũng đều có thể.”
Vệ Phong Lâm đáp: “Ngoại trừ Chính Tắc Hầu phủ.”
Lời này của y mơ hồ có cả oán giận, không giống như đang biện giải cho Chính Tắc Hầu phủ, mà giống như bất mãn vì Triệu Quân tín nhiệm Bùi Trường Hoài hơn.
Triệu Quân nghe ra được, thuận theo lời y cố ý đáp: “Đúng, ngoại trừ Chính Tắc Hầu phủ.”
Vệ Phong Lâm chán nản không nói gì nữa.
Vệ Phúc Lâm lại nói tiếp: “Gia hình như rất tin tưởng Chính Tắc Hầu.” Triệu Quân đáp: “Y không có lí do muốn giết ta.”
“Không có sao?” Vệ Phúc Lâm trầm giọng lại: “Gia đừng quên, tại sao mình lại có thể tới được kinh thành.”