Vệ Phúc Lâm theo lệnh đón khách, hắn thưa, vào phủ Tướng quân không được mang theo kiếm, cận vệ bên người cũng phải đứng chờ ngoài phủ.
Cận vệ của Bùi Trường Hoài bất mãn nói: “Tướng quân nhà ngươi kiêu kỳ thật, tiểu Hầu gia đến Tướng quân phủ, y không ra tiếp đã coi như bất kính rồi.”
Vệ Phúc Lâm cúi đầu, nhưng chẳng thấy e dè khiếp sợ: “Dĩ nhiên Hầu phủ vẫn là cao quý nhất, Hầu gia muốn giáng tội thì kẻ hèn xin nghe lệnh.”
“Tên tiện nô nhà ngươi dám cả gan…!”
“Không được vô lễ.” Bùi Trường Hoài cắt ngang lời cận vệ, nói tiếp: “Cứ ở đây đợi ta, nhớ tuân thủ phép tắc của phủ Tướng quân.”
Bọn họ tuy không cam lòng, nhưng cũng không thể chống lại mệnh lệnh của Trường Hoài, cúi đầu nhận lệnh.
Bùi Trường Hoài gỡ bội kiếm xuống, giao cho Vệ Phúc Lâm, hắn đưa hai tay nhận kiếm, cung kính dẫn người vào phủ.
Lúc họ đến thư phòng, Triệu Quân ngồi nghiêng trên sập đọc sách, hắn làm như không thấy Bùi Trường Hoài, y cũng không gấp gáp chào hỏi, chỉ yên lặng đứng trước mặt hắn chờ đợi.
Triệu Quân đọc sách một khắc, Bùi Trường Hoài cũng đứng đó một khắc.
Câu chuyện trong sách có ly kỳ hơn nữa Triệu Quân cũng không tập trung đọc nổi.
Bùi Trường Hoài người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức cứng rắn ẩn nhẫn, Triệu Quân thích nhìn dáng vẻ tùy hứng bộc lộ cảm xúc của y nên mới cố ý trêu đùa y, lại chẳng thấy Bùi Trường Hoài có chút tức giận nào.
Triệu Quân biết sự tình không xong rồi, gấp sách lại để xuống, cảm thán: “Xem ra lần này không phải là chuyện nhỏ, còn khiến tiểu Hầu gia buông bỏ cả mặt mũi.”
Bùi Trường Hoài thản nhiên nói: “Đích xác có chuyện muốn nhờ vả, Bản Hầu muốn…”
“Không vội.” Triệu Quân ngắt lời y: “Khó khăn lắm tiểu Hầu gia mới ghé qua hàn xá một lần mà chỉ vì có chuyện muốn nhờ, thật sự làm ta thất vọng. Cứ ngồi xuống rồi nói.”
Triệu Quân đưa tay mời y ngồi trên đầu sập còn lại, giữa sập bày một bàn cờ vây, trong lọ chứa quân cờ đen trắng tương phản.
Triệu Quân nói: “Lần trước nghe Lục thúc nói, Hầu gia đánh cờ rất hay, gần đây ta mới học hai chiêu, nhưng trên dưới phủ Tướng quân chỉ có kẻ thôn thiển, không ai cùng ta đánh cờ, Hầu gia có thể cùng ta đánh một ván hay không?”
“Được.”
Bùi Trường Hoài nhường Triệu Quân quân đen đi trước.
Triệu Quân vừa đánh cờ vừa hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói rồi đó, lần này Hầu gia đại giá quang lâm hàn xá là có việc gì?”
Bùi Trường Hoài nói: “Ta muốn mượn Lưu Hạng vài hôm có việc.”
Vụ án của Lưu Hạng đã giao cho Triệu Quân thẩm tra, nếu muốn dẫn người từ Hình Bộ ra dĩ nhiên phải cần sự đồng ý của hắn.
Nhưng Bùi Trường Hoài đến nhờ chuyện này làm hắn bất ngờ. Triệu Quân cất lời hỏi: “Ngươi cần Lưu Hạng làm gì?”
“Ngươi không cần quản.” Bùi Trường Hoài nói: “Ba ngày sau ta nhất định đem hắn nhốt lại trong ngục.”
“Được.” Tay Triệu Quân cầm con cờ, gõ nhẹ xuống bàn suy tư chốc lát rồi mới hạ nước: “Lát nữa ta viết thủ dụ để ngươi đến ngục dẫn người đi.”
Bùi Trường Hoài cầm quân trắng trong tay, chậm chạp không đi, y không ngờ Triệu Quân lại đồng ý nhanh chóng như vậy, cho dù không rõ nguyên do cũng không truy vấn.
Triệu Quân thấy y thất thần, lên tiếng nhắc nhở: “Trường Hoài, đến lượt ngươi rồi.”
Bùi Trường Hoài hồi thần, mới cất giọng: “Đa tạ.”
Nước cờ tiếp theo, quân trắng cắt đứt nước đi của quân đen, ván này đã phân thắng bại.
Triệu Quân nhướng mày, lập tức định cầm con cờ lúc nãy lên: “Nước này không tính, ta đi sai rồi.”
Bùi Trường Hoài nhanh mắt nhanh tay,
nắm cổ tay hắn lại, cười nói: “Triệu Quân, nước cờ đã đi không thể thu hồi.”
“Ta mới đi được bao lâu, Hầu gia bắt nạt người.”
Giọng điệu ấm ức nhưng ánh mắt lại sáng rỡ như muốn câu hồn người, Triệu Quân trở tay nắm cổ tay Bùi Trường Hoài, nhoài người tới nhẹ
nhàng hôn lên môi y.
Bùi Trường Hoài giật mình, theo bản năng ngả người ra sau, mu bàn tay che miệng, tròn mắt nhìn hắn. Càng nhìn, mặt càng đỏ.
Triệu Quân vốn chỉ định chọc ghẹo y một chút, giờ nhìn thấy sườn mặt Bùi Trường Hoài ráng đỏ, trong lòng nổi lửa, đẩy bàn cờ sang một bên, bởi vì quá mạnh tay, những quân cờ đen trắng trong lọ đổ đầy ra đất.
Triệu Quân đổ người tới, ôm trọn Bùi Trường Hoài vào lòng, mang theo khí thế mãnh liệt hôn sâu hơn nữa. Hắn ấn tay Bùi Trường Hoài xuống sập, đan xen hai bàn tay với nhau, nụ hôn càng nồng nhiệt.
Bùi Trường Hoài thở không nổi, tay đặt trên lưng Triệu Quân nắm chặt áo hắn.
Phát hiện y kháng cự, Triệu Quân buông y ra, trầm giọng hỏi: “Chuyện có kẻ hành thích lần trước liên lụy ngươi rồi, vết thương trên eo đã khỏi hẳn chưa?”
Giọng nói dịu dàng như nước, nhưng chẳng đợi Bùi Trường Hoài đáp lời, tay hắn cách một lớp áo vuốt ve eo y.
Nhắc tới chuyện này, Bùi Trường Hoài mới sực nhớ chiêu thức “Vân Nhàn Long Tiềm” của Triệu Quân còn chưa hỏi rõ, thực tế cũng chẳng biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
“Hầu gia lại thất thần rồi.” Hắn híp mắt, tay trượt xuống phía dưới. “Ngươi nằm dưới thân ta, không nghĩ tới ta mà lại nghĩ tới chuyện gì vậy?”
Cả người Bùi Trường Hoài căng thẳng, hít một hơi rồi nắm lấy bàn tay không an phận của Triệu Quân: “Triệu, Triệu Quân! Ngươi dám…”
“Sao lại không dám chứ?” Hắn ôm mặt Bùi Trường Hoài, lại hôn lên đôi môi ấy lần nữa, thủ thỉ: “Đêm nay ở lại đây dạy ta đánh cờ nhé?”
Ánh mắt Bùi Trường Hoài đã ngập sương, mặt đỏ tai hồng: “Bộ dáng này là bộ dáng học tập hay sao?”
“Ta thích nhất là học kiểu này, mong Hầu gia tận tình chỉ giáo.” Triệu Quân muốn gỡ thắt lưng y, Bùi Trường Hoài lại nhất quyết không buông tay hắn ra. Dây dưa một lát, Triệu Quân mất hết kiên nhẫn, dùng lực bóp mông y, ác liệt nói: “Còn muốn thủ dụ hay không?”
Bùi Trường Hoài nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức xám xịt, vùng dậy đẩy Triệu Quân ra.
Hắn ngã ngửa ra sập, ngơ ngác nhìn Bùi Trường Hoài: “Ngươi, sao có thể nói trở mặt là trở mặt ngay chứ?”