Từ Thế Xương biết muốn giấu cũng không được, bèn đem toàn bộ sự việc thuật lại cho Bùi Trường Hoài nghe. Y càng nói, mặt mũi Lưu An càng xanh xám.
Mất mặt trước ai cũng được, nhưng hắn không muốn để Bùi Trường Hoài chứng kiến bản thân trong bộ dạng này, hiện tại…
Lưu An nhắm chặt mắt, chỉ muốn ch/ết đi cho xong.
Lưu An lúc này toàn thân bụi bặm, ác ý trên mặt vẫn còn chưa tan, dáng vẻ hung ác vặn vẹo. Bùi Trường Hoài đứng trước mặt y, mi thanh mục
tú, tựa như tiên giáng trần. Kẻ là bùn đen, người là mây trắng.
Thế mà Bùi Trường Hoài lại gỡ áo choàng của mình xuống, khoác lên người Lưu An, che khuất dáng vẻ ác hận của hắn, giơ tay muốn đỡ hắn dậy.
Lưu An vốn đang quỳ, nhưng hắn không thể cự tuyệt mệnh lệnh của Bùi Trường Hoài, chầm chậm đứng dậy, mắt rưng rưng nhìn Bùi Trường Hoài.
Khoảng cách của hai người rất gần, Triệu Quân biết chắc Bùi Trường Hoài có thể ngửi thấy mùi tanh nồng của chất thải và máu tươi, nhưng chẳng biết thế nào mà mặt y vẫn bình tĩnh như cũ.
Bùi Trường Hoài đưa tay chạm vào vết thương trên tay Lưu An, máu đỏ dính vào tay y, nhẹ nhàng nói: “Ngươi dù sao cũng là con trai của Phó tướng Vũ Lăng Quân, cho dù thua rồi cũng đừng để bản thân khó coi.”
Lưu An chực khóc, gò má áp vào lòng bàn tay Bùi Trường Hoài, giọng nói run lên: “Tiểu Hầu gia, ta sai rồi, ta nhận tội.”
“Lui xuống nhận phạt.” “Vâng.”
Lưu An quỳ bái một lần rồi đứng dậy, lẳng lặng ra ngoài.
Bùi Trường Hoài huơ tay gọi hai tên tùy tùng, dặn dò: “Dùng xe ngựa của ta đem người này về Hầu phủ, mời Thái y đến chữa trị cho y.”
Tùy tùng theo lệnh, đỡ nhạc công ra ngoài.
Từ Thế Xương nhìn đám hạ nhân đang đợi hầu, quát: “Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ!”
Sau khi đã giải quyết thỏa đáng, Từ Thế Xương e dè nhìn Bùi Trường Hoài: “Trường Hoài ca ca, đều là mấy chuyện vặt vãnh, huynh đừng để trong lòng. Hôm nay mời huynh đến là muốn giới thiệu một vị bằng hữu mới, là học trò của cha ta…”
Y kéo tay Trường Hoài, dẫn người tới trước mặt Triệu Quân: “Đại tướng quân Triệu Quân, người Tần Hoài, chắc huynh đã từng nghe qua.”
Bùi Trường Hoài chậm rãi gật đầu, tựa như đây là lần đầu gặp gỡ: “Tướng quân.”
Triệu Quân nhướng mày, sao đây, giả vờ không quen biết à?
Từ Thế Xương tiếp tục nói: “Tướng quân gì chứ, xưng hô này xa lạ quá, sau này chúng ta chính là huynh đệ, theo tuổi thì ta nhỏ nhất…” Y xoa cằm nhìn Triệu Quân: “Lãm Minh huynh.”
Từ Thế Xương nhìn thấy người hợp ý y là lại bắt đầu luyên thuyên, vừa kể mình vì tổ chức yến tiệc mà lao tâm khổ tứ thế nào, đã chuẩn bị bao nhiêu trò tiêu khiển, vừa dẫn Triệu Quân và Bùi Trường Hoài nhập tiệc.
Phi Hà Các đã đốt địa long, bên trong ấm áp như xuân về.
Trong tiệc có người nâng ly uống rượu, có người ngâm thơ đối câu, cũng có dăm ba kẻ cùng nhau bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, quốc gia đại sự.
Bùi Trương Hoài vừa bước vào, xung quanh đột nhiên im bặt, tất cả đều cúi người trước y, hành lễ: “Tiểu Hầu gia”.
Bùi Trường Hoài phất tay: “Miễn lễ.”
Trước ánh mắt của mọi người, Bùi Trường Hoài an tọa, vừa khéo ngồi đối diện với Triệu Quân.
Có vẻ vì bệnh còn chưa dứt, ánh mắt y có hơi thất thần, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt hừng hực như lửa của Triệu Quân. Ánh mắt ấy chưa từng rời khỏi, y lại làm như không thấy.
Những kẻ chung bối phận với Bùi Trường Hoài bước đến bắt chuyện với y, mở miệng là “Trường Hoài”, “Tam lang”, có kẻ hỏi y bệnh tình thế nào, cũng có kẻ mời y mùa xuân sau cùng nhau ra ngoài du xuân, năm ngoái diều của Chính Tắc Hầu bay cao ngút ngàn, bọn họ vẫn đang ngóng trông được chiêm ngưỡng thêm lần nữa.
Từ Thế Xương chen qua đám người, tự tay rót rượu cho Trường Hoài, nói: “Ca ca, đây là Hồ Bích nhất phẩm huynh thích nhất. Lúc nãy huynh đến hơi trễ, không được chứng kiến tài nghệ của Lãm Minh huynh, hai mươi bốn chiếc phi tiêu không trật một chiếc. Nhìn huynh ấy làm ta nhớ tới năm ấy Tùng Tuyển cũng lợi hại như thế này, mỗi lần yến tiệc có trò ném phi tiêu là không ai thắng nổi huynh ấy…”
“Khụ khụ!”
Một người đang đứng bên cạnh bắt đầu ho sặc sụa, giơ tay đẩy Từ Thế Xương, không ngừng chớp mắt ra hiệu cho y đừng nói nữa.
Từ Thế Xương không hay biết gì, còn quay sang mắng người: “Mẫu thân nhà ngươi, đụng ta làm gì? Ta cùng ca ca nói chuyện một chút làm các ngươi ghen tị đỏ mắt rồi à, đi chỗ khác đi!”
Người kia thấp giọng mắng: “Tên tiểu Thái tuế nhà người!”
Hắn hất hàm, ý bảo Từ Thế Xương mau nhìn sắc mặt Bùi Trường Hoài.
Từ Thế Xương lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt như mất hồn của Bùi Trường Hoài, từ đầu đến cuối chỉ cầm chén rượu trên tay, không hề đáp lời y.
Y mới nhớ ra, Hồ Bích không phải loại rượu Bùi Trường Hoài thích, mà là loại rượu mà người kia thích nhất.
Vừa mới qua ngày giỗ của người kia, Bùi Trường Hoài cáo bệnh lâu ngày, chắc hẳn là vì đau thương chưa dứt.
Từ Thế Xương nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Trường Hoài, trong lòng rối rắm. Bọn họ đều là bằng hữu thân thiết, người kia đã mất nhiều năm, lẽ nào chỉ vì Trường Hoài đau buồn mà cái tên này bị biến thành cấm kị không được nhắc tới rồi dần biến mất trong ký ức của bọn họ?
Tiểu Thái tuế bụng dạ không thâm sâu, trong lòng có bất mãn cũng không giấu giếm.
Từ Thế Xương tựa như đứa trẻ giận dỗi đặt mạnh bình rượu xuống bàn, nói: “Huynh và người kia là tri kỷ, hai người là long phụng trong nhân gian, nhưng người người xưng ta là tiểu Thái tuế, y là tiểu Ma đầu, tri
kỷ của y không phải chỉ có mình huynh.”
Người bên cạnh nắm tay áo y ngăn lại: “Ngươi nói gì thế? Cẩm Lân, ngươi uống say rồi!”
Từ Thế Xương mất kiên nhẫn gạt tay người kia ra: “Cút đi, ta đây vẫn tỉnh táo!”
Bùi Trường Hoài miễn cưỡng mỉm cười, nhìn Từ Thế Xương nói: “Ta biết chứ.”
Thái độ của y bình thản như không, Từ Thế Xương như đấm vào bông, tâm tình nghẹn ứ, dứt khoát xoay người tiếp tục đón khách.
Người bên cạnh thấy tình huống không xong, hô hào mời Bùi Trường Hoài uống rượu, y cũng không chối từ, ai mời cũng uống. Một ly lại tiếp một ly, chẳng dừng qua một khắc.
Bùi Trường Hoài kiệm lời, phần lớn thời gian đều im lặng nghe người khác nói. Người khác tôn kính gọi y tiểu Hầu gia, y lại không được thế mà kiêu, lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, ấm áp tựa gió xuân, gặp ai cũng vui vẻ hòa hợp.
Trừ Triệu Quân.
Lúc đàm đạo, có người nhắc tới Triệu Quân, Bùi Trường Hoài bất động thanh sắc, lập tức đổi chủ đề, hai ba lần như vậy, ai cũng ngầm hiểu trong lòng, Chính Tắc Hầu không ưa thích kẻ nhà quê đến từ Tần Hoài này.
Chính Tắc Hầu hài lòng là quan trọng nhất, bọn họ đều bắt đầu xa lánh Triệu Quân.
Triệu Quân cũng không tức giận, chỉ cảm thấy sự tình ngày càng thú vị rồi, y gỡ mảnh ngọc Kỳ Lân trên eo, thong thả bước tới.
Bùi Trường Hoài đưa mắt, nhìn thấy mảnh ngọc trên tay Triệu Quân, chốc lát thất thần.
Người bên cạnh gọi y: “Trường Hoài, ngài đang nhìn gì đấy?”
Bùi Trường Hoài tỉnh táo lại, dời tầm mắt, đầu bắt đầu ngây ngất, hẳn là đã say.
Y sợ thất lễ trước mặt người khác, thấp giọng nói: “Ta đi thay y phục.”
Trò ném phi tiêu ngoài đình viện vẫn tiếp tục, có người hứng chí bắt đầu đánh cược, Từ Thế Xương cũng góp một miếng phỉ thúy thượng đẳng.
Cuộc so tài càng lúc càng kịch liệt, tiếng hò reo như sấm.
Từ Thế Xương còn bực bội chuyện của Bùi Trường Hoài lúc nãy, cũng hết hứng chơi đùa, cứ ngồi ủ dột trên ghế.
Triệu Quân bước đến, xoa đầu y.
Từ Thế Xương ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đều sáng cả lên: “Lãm Minh huynh? Sao huynh lại ra đây, có phải tiếp đãi không chu toàn?”
Triệu Quân đáp: “Rất chu toàn, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.” “Huynh cứ nói.”
“Trong nhà Chính Tắc Hầu còn có huynh đệ mặt mũi giống y hay không?”
“Làm sao mà còn được?” Từ Thế Xương cười hắn nói năng hoang đường xong mới nói tiếp: “Vị ca ca này của ta, phụ thân và huynh trưởng toàn bộ đều đã ch/ết dưới vó ngựa Tẩu Mã Xuyên rồi, trong phủ hiện giờ chỉ còn mình y. Cũng may Lãm Minh huynh hỏi ta trước, nếu trực tiếp hỏi lại chọc y đau lòng.”
Triệu Quân mỉm cười, ánh mắt đưa sang thân hình anh tuấn cao gầy, lời nói chứa đầy thâm ý: “Ta nào dám chọc y.”
/
Bùi Trường Hoài đã bắt đầu vất váng, hai kẻ hầu đỡ y vào một căn phòng dành cho khách. Men rượu trong bụng làm y khó chịu, càng không muốn thấy bất cứ ai, bèn phất tay đuổi người ra ngoài, định ngủ một giấc cho tỉnh rượu.
Người hầu không dám trái ý Chính Tắc Hầu, cúi đầu vâng dạ rồi lui ra.
Tiếng củi cháy tí tách trong lò sửa cũng chẳng thể đánh vỡ sự im lặng nặng nề trong phòng. Bùi Trường Hoài chậm rãi chìm vào giấc ngủ, ngủ càng say, mộng càng rõ.
Từ trận Tẩu Mã Xuyên sáu năm trước trở đi, y thường hay nằm mộng, có lúc là ác mộng, cũng có lúc là mộng đẹp.
Trong mộng chẳng còn cái rét cắt da của ngày đông, tuyết tựa lông vũ biến thành hoa lê dưới ánh mặt trời, nắng xuyên qua tán lá dày đặc, như tan vỡ ra trên nền đất.
Trường Hoài đang đứng dưới gốc lê, chợt thấy một thiếu niên thân khoác áo đỏ, tóc buộc dây vàng từ trên cây nhảy xuống.
Có vẻ như thiếu niên rất quen thuộc mấy chuyện leo nhà lật ngói, thân người ổn định tiếp đất. Nhìn thấy Bùi Trường Hoài, thiếu niên cong mắt cười, lưu tô trên eo vẫn còn đung đưa, vừa cười vừa nói: “Trường Hoài, hôm nay ngươi muốn đi thả diều hay đi luyện kiếm? Cho dù là cái nào ta cũng sẽ dạy ngươi.”
Bùi Trường Hoài năm ấy nhỏ tuổi hơn thiếu niên, bộ dáng trắng trẻo, lanh lợi đáng yêu, y nhìn người trước mắt, cười cất tiếng gọi: “Tùng Tuyển.”
Tùng Tuyển, Tạ Tùng Tuyển.