Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 70


trước sau

Tạ Tri Quân đột nhiên thay đổi sát chiêu, hạ thủ không chút lưu tình, Triệu Quân cũng không giống hồi nãy không chút để ý nữa, nghiêm túc đối địch.

Kiếm giao nhau, va chạm tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.

Tạ Tri Quân vốn đã hoài nghi kiếm pháp của Triệu Quân từ lâu, lúc này cũng muốn tìm ra công phu thực sự của hắn, nhưng kiếm pháp của Triệu Quân có quá nhiều điểm tương đồng với đao pháp, vô cùng thần diệu, nhất thời không nhìn ra nổi trình tự.

Nhưng không có trình tự càng khiến người khác suy xét không thấu, trường kiếm trong tay Triệu Quân cũng càng thần bí khó lường.

Đảo mắt đã hơn mười hiệp, kiếm của Triệu Quân bỗng quét qua thắt lưng hắn, nhất thời xoẹt phải cánh tay hắn, mặc dù không trúng, nhưng cũng ép Tạ Tri Quân tới mức thở không ra hơi.

Mọi người còn chưa nhìn ra thắng bại thế nào, chỉ có Tạ Tri Quân rõ ràng mình đang dần yếu thế, chiêu thức tung ra càng thêm độc ác.

Cánh rừng sâu xa xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, lúc này khí thế của Triệu Quân bỗng tụt lại một chút, lúc xuất kiếm để lại sơ hở vô cùng lớn.

Tạ Tri Quân nhân cơ hội vòng kiếm luồn qua, kiếm nhọn đâm thẳng vào vai trái Triệu Quân. Triệu Quân liên tục lui về phía sau, tức khắc ngã trên mặt đất, bên vai nhanh chóng tràn ra máu tươi.

Tạ Tri Quân lúc này đã nổi lên sát ý, thấy chỉ một chiêu là thành, liền không chịu từ bỏ ý đồ, đang định đâm thêm một kiếm, bỗng một bóng

người phi tới bên hông, hung hãn đỡ lấy kiếm của Tạ Tri Quân, thuận thế quấn lấy kiếm vặn lại.

Tạ Tri Quân không đề phòng, kiếm trong tay rơi xuống đất, xoay tròn lao xuống, cắm thẳng trên mặt đất.

Góc bào như mây, dây vấn tóc phấp phới, người tới chính là Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài giơ kiếm chĩa về phía Tạ Tri Quân, hàn khí trên mũi kiếm như thể bức bách làn da trên cổ hắn.

“Lui ra.” Bùi Trường Hoài nói.

Nhìn thấy Bùi Trường Hoài, Tạ Tri Quân mới biết khi nãy Triệu Quân cố tình để lộ sơ hở.

“Triệu Quân!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám tính kế ta!”

Triệu Quân nằm trên mặt đất, ôm lấy bả vai bị thương, máu tươi tràn ra khỏi kẽ tay, con mắt đen kịt đó, không sai, đúng là đang nhìn Tạ Tri Quân, khóe môi như cười như không.

Ánh mắt Tạ Tri Quân như đao tuyết, hận không thể chém Triệu Quân thành ngàn mảnh, sau đó lại định đánh qua.

Bùi Trường Hoài khẽ xoay người, che Triệu Quân ở sau lưng mình, xoay kiếm trong tay, nói: “Còn không chịu dừng tay? Tạ Tri Quân, rốt cuộc phải đả thương bao nhiêu người nữa ngươi mới vừa lòng?”

“Ngươi đang trách ta?”

Tạ Tri Quân cười lạnh trong lòng, hắn thân là Thế tử của Tiêu Vương phủ, nếu không phải vì Bùi Trường Hoài, cũng sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Quân một cái. Bao năm nay hắn đặt Bùi Trường Hoài trên đầu quả tim, sợ kẻ khác làm tổn thương y, sợ y đau khổ dù chỉ một chút, nhưng người này nếu không phải là oán trách, thì đều là đối nghịch với hắn.

Nếu đổi lại là kẻ khác, hẳn sẽ cảm thấy vô cùng oan ức, nhưng Tạ Tri Quân quá mức tự phụ, oan ức thì làm sao? Người khác càng hiểu lầm hắn, hắn càng phải thừa nhận.

“Bùi Dục, trong con mắt của ngươi, có phải ta làm gì cũng đều là sai?” Tạ Tri Quân lạnh giọng giễu cợt nói: “Nếu đã như thế, ta cũng chẳng sợ thêm một tội trạng. Ngươi không cho ta giết hắn, ta càng cố tình muốn

lấy mạng của hắn, để xem Chính Tắc Hầu ngươi có thể làm gì!” Nói rồi Tạ Tri Quân lại gọi người lấy kiếm tới.

Lúc này Từ Thế Xương cũng giục ngựa tới kịp, thấy đôi bên giương cung bạt kiếm, trông như vẻ không ch/ết thì không xong, liền vội xuống ngựa chạy tới bên cạnh Tạ Tri Quân, ngăn tên tùy tùng đưa kiếm lại, đoạt kiếm đi.

Từ Thế Xương đập một cái lên đầu tên tùy tùng, không nặng, chủ yếu là giáo huấn, miệng thì mắng: “Cái thứ đốn mạt, Tiêu Vương phủ dạy dỗ các ngươi thế nào hả? Lúc này cũng không biết đi khuyên chủ tử, lại còn thêm dầu vào lửa!”

Tên tùy tùng kia oan uổng, cúi đầu không dám nói.

Từ Thế Xương ôm chặt kiếm, cười nói với Tạ Tri Quân: “Văn Thương huynh, thù hận cỡ nào chứ, sao cứ phải chém giết thế?”

Tạ Tri Quân đáp: “Ở đây không có chuyện của ngươi, bớt chen mồm vào!”

“Sao lại không liên quan?” Từ Thế Xương nhìn người bốn phía, giễu cợt nói: “Các ngươi đứng bên cạnh xem náo nhiệt đủ rồi đó! Ta nói trước, một người là Thế tử Tiêu Vương phủ, một người là trọng thần tâm phúc của Hoàng thượng, chỉ cần một người bị thương, các ngươi ai cũng không thoát tội nổi, tất cả cứ chờ Hoàng thượng hỏi tội đi!”

Mấy người bên đội tên đỏ tuy ghét Triệu Quân, nhưng cũng không đến mức mong thấy cảnh ch/ết người. Một kẻ thấp giọng khuyên nhủ: “Thế tử gia, bỏ đi, ngài đại nhân đại lượng, không tính toán với hắn làm gì. Con lợn rừng này cũng có gì hiếm lạ đâu, chúng ta lại đi săn là được rồi.”

Từ Thế Xương cũng cho Tạ Tri Quân bậc thang leo xuống, nói: “Văn Thương huynh, coi như nể mặt ta, nể mặt phủ Thái sư đi. Ngày mai Hoàng thượng tới Bảo Lộc Uyển, nếu làm lớn chuyện, khiến Hoàng thượng không vui, thì còn mất nhiều hơn được. Huống hồ Tiêu Vương gia nhận lệnh đến rừng Bảo Lâm chủ trì đại cục, huynh chẳng lẽ muốn cô phụ tấm lòng của Hoàng thượng với Tiêu Vương gia?”

Y đem cả phủ Thái sư, Tiêu Vương gia cùng Hoàng thượng ra nói, từng câu một áp chế lửa giận của Tạ Tri Quân.

Tạ Tri Quân có cả gan làm loạn, cũng phải cố kỵ những người này. Hắn dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt tràn đầy địch ý của Bùi Trường Hoài, đáy lòng cũng lạnh hơn phân nửa, thực lòng không muốn động thủ với y.

Tạ Tri Quân đoạt lấy trường kiếm trong lòng Từ Thế Xương, lại lạnh lẽo nhìn Triệu Quân, từng câu từng chữ nói: “Triệu Quân, ngươi được lắm, bản Thế tử nhớ kỹ ngươi, sau này nhớ cẩn thận, ngàn vạn đừng có rơi vào tay ta.”

Nói rồi, Tạ Tri Quân xoay người lên ngựa, quát: “Chúng ta đi!”

Thấy đoàn người lục tục rời
đi, Từ Thế Xương cuối cùng cũng thở phào một hơi, thị vệ của Triệu Quân tiến lên, nâng hắn dậy, Từ Thế Xương cũng vội vã đi qua, lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ?”

“Không ch/ết được.” Triệu Quân mặc y phục màu đen, màu máu cũng không rõ ràng, cả bả vai đều bị máu thấm ướt sũng, nhưng có như thế, hắn cũng không nhíu mày lấy một cái, còn mỉm cười nhìn về phía Bùi Trường Hoài: “May mà tiểu Hầu gia đến kịp lúc.”

Bùi Trường Hoài không nói một lời, xoay cổ tay thu kiếm vào trong vỏ.

Từ Thế Xương thấy Triệu Quân không coi vết thương ra gì, vội nói: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ, không thể chậm trễ, huynh cứ về Bảo Lộc Uyển trước đi.” Nói rồi, Từ Thế Xương bỗng nhớ tới một người, quay đầu hỏi: “Trường Hoài ca ca, có phải An Bá cũng tới Bảo Lộc Uyển không? Trước đây ông ấy đảm nhiệm chức vụ trong Vũ Lăng Quân, cũng là người biết trị ngoại thương nhất, huynh đừng keo kiệt, gọi ông ấy mau tới đây xem thử đi.”

Bùi Trường Hoài không trả lời, Triệu Quân liền đi trước một bước nói: “Vậy phải đa tạ tiểu Hầu gia rồi.”

Bùi Trường Hoài nói: “Các ngươi đúng thật là không biết khách khí.” Nhất thời Từ Thế Xương và Triệu Quân đều bật cười.

Thương thế của Triệu Quân không nhẹ, Bùi Trường Hoài để nhân thủ lại, tiếp tục đi săn thú cùng Từ Thế Xương, tự mình dắt một con ngựa trắng tới, đưa cho Triệu Quân, cùng hắn trở lại Bảo Lộc Uyển trước.

Chuyện Triệu Quân bị thương không thể để lộ ra bên ngoài, không thể mời thái y, Bùi Trường Hoài chỉ đành mời An Bá đến xem thương thế cho hắn.

An Bá tuy nói có ân oán trong Vũ Lăng Quân, không thích tiếp đãi Triệu Quân, nhưng ông vốn cũng là người có lòng nhân từ, hẳn sẽ không từ chối.

Ông bảo Triệu Quân cởi y phục, lau máu tươi xung quanh miệng vết thương đi, thấy vết kiếm rất nông, không có gì nguy hại, liền bảo: “Khâu

hai mũi là được rồi.”

An Bá lấy ngân châm từ trong hộp thuốc ra.

Bùi Trường Hoài thấy miệng vết thương như thịt bong da tróc của Triệu Quân, nhất thời liền nhớ tới những thi thể trong trận Tẩu Mã Xuyên năm ấy, mình đầy thương tích, có binh sĩ, có bách tính, có huynh đệ của y, còn có cả người đó nữa…

Trong lòng y bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, nhanh chóng dời tầm mắt, ra bên gian ngoài ngồi đợi.

Bùi Trường Hoài còn tưởng Triệu Quân sẽ không nhịn được mà kêu rên hai tiếng, ai ngờ đến một chút động tĩnh cũng không có.

Uống xong khoảng độ được một tách trà, An Bá liền đi từ bên trong ra, nói với Bùi Trường Hoài: “Không có gì nghiêm trọng.”

Bùi Trường Hoài gật đầu: “Vất vả rồi.”

Đợi sau khi An Bá rời đi, Bùi Trường Hoài lại quay lại tìm Triệu Quân.

Triệu Quân mới vừa thay xiêm y sau tấm bình phong, vạt áo còn chưa thắt xong, thấy Bùi Trường Hoài quay lại, cũng lười phải thắt, nửa người dựa vào tấm bình phong, dáng vẻ phóng đ/ãng vô cùng: “Tiểu Hầu gia, ta còn chưa mặc y phục xong, phi lễ chớ nhìn.”

Bùi Trường Hoài quả thực là nghẹn họng, chút lo lắng cho hắn như tan biến. Y nghiêng người, tránh nhìn thẳng vào Triệu Quân, hỏi: “Sao không thấy Vệ Phong Lâm?”

Triệu Quân đáp: “Lần này y không tới cùng.”

Bùi Trường Hoài nói: “Bản hầu sẽ phái hai người tới chăm sóc ngươi, nghỉ ngơi cho tốt. Tạ Tri Quân không phải kẻ dễ chọc, sau này cách xa hắn một chút.”

Triệu Quân thản nhiên nói: “Ta cố ý bại dưới tay hắn.”

Tạ Tri Quân là Tiêu Vương Thế tử, là cháu ruột của Hoàng thượng, trừ khi phạm phải đại tội, nếu không trừ Hoàng thượng ra, không ai có thể làm gì được hắn.

Bùi Trường Hoài lại chẳng ngạc nhiên: “Bản hầu có mắt, kiếm pháp vẫn tốt lắm, ngươi cố tình để lộ sơ hở lớn như thế, quá không cao minh.”

“Ngươi nhìn ra rồi?” Triệu Quân cười đến đẹp đẽ tuấn lãng: “Ngươi nhìn ra, vẫn nguyện ý cứu ta, không phải lại là vì ta trông giống Tạ Tùng

Tuyển đấy chứ? Nhưng nói không chừng cũng…” Âm cuối của hắn hơi trầm xuống.

Bùi Trường Hoài biết lời hắn nói cố ý mang dao, nhưng thấy hắn lúc này người mang thương tích, cũng lười đấu khẩu với hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi dù sao cũng là người của Bắc doanh, xử trí thế nào, nên để Hoàng thượng định đoạt.”

Triệu Quân cười đến độ đôi mắt cũng cong lên: “Được được được, người của Bắc doanh…”

Một tay hắn ôm chặt lấy eo Bùi Trường Hoài, kéo y vào trong lòng mình, lại gần nói bên cạnh tai y: “Người của Bắc doanh, cũng là người của tiểu Hầu gia, đúng không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện