Bảo Lộc Uyển là lâm viên của hoàng thất, người bình thường không thể tùy ý ra vào, Liễu Ngọc Hổ sao có thể xuất hiện ở đây?
Đang nghĩ ngợi, y bỗng lại thấy đằng sau Liễu Ngọc Hổ vẫn còn một bóng đen nữa, không xa không gần mà bám lấy hắn, mượn ánh trăng nhìn, quả đúng là Vệ Phong Lâm.
Bùi Trường Hoài lại càng thêm nghi hoặc, lẽ nào Triệu Quân phái y bám theo Liễu Ngọc Hổ tới đây? Nhưng Triệu Quân đã nói lần này Vệ Phong Lâm không tới Bảo Lộc Uyển mà?
Y nhận ra chuyện này không đơn giản, muốn thử đi dò xét xem thế nào, Bùi Trường Hoài nhìn qua Từ Thế Xương còn đang say mèm bên cạnh, đưa tay sờ trán y, rồi sau đó nhảy khỏi mái nhà, y bào tung bay, bước chân nhẹ nhàng, im ắng theo sát bọn họ.
Liễu Ngọc Hổ cả đường bí mật đi trong bóng tối, tránh vệ binh tuần tra, tới Trâm Hồng Viên, mà ở trong vườn Tạ Tri Chương đang cho cá chép ăn.
Có thị vệ ngăn hắn lại, Liễu Ngọc Hổ nói muốn bái kiến đại công tử, thỉnh bọn họ đi báo, một lúc sau, thị vệ mới cho hắn vào trong.
Tạ Tri Chương đứng bên cạnh hồ nước, Liễu Ngọc Hổ quỳ xuống phía sau hắn, kính cẩn: “Đại công tử.”
Tạ Tri Chương cũng không quay đầu nhìn hắn, chuyên tâm ném đồ ăn vào trong hồ, lạnh lùng giễu cợt nói: “Ngươi còn có gan tìm tới tận đây cơ à? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hổ lộ ra chút lo lắng, nói: “Lần này quay về Hoài Châu, không ngờ trên đường lại đụng phải quản gia trong phủ của Triệu Quân, hắn là Vệ Phúc Lâm, cũng tới Hoài Châu.”
Tạ Tri Chương lại bảo: “Có gì lạ đâu, nguyên quán của Triệu Quân vốn ở Tần Hoài Hoài Châu.”
Liễu Ngọc Hổ nhanh chóng lắc đầu: “Hắn không tới Tần Hoài, mà là tới Xương Dương.”
Xương Dương cũng nằm trong Hoài Châu, nhưng Xương Dương chính là nơi đặt Thanh Vân Đạo quán mà Tạ Tri Quân bị Hoàng thượng giam lỏng, thế nên Tạ Tri Chương vô cùng nhạy cảm với nơi này, cũng không tránh khỏi đa nghi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Hổ, trầm giọng hỏi: “Hắn tới Xương Dương làm gì? Lẽ nào Triệu Quân muốn làm gì bất lợi cho Văn Thương?”
Liễu Ngọc Hổ lại lắc đầu, ánh mắt hắn úp mở nhìn Tạ Tri Chương, muốn nói lại thôi, như thể có chuyện khó mở miệng.
Tạ Tri Chương thấy hắn ậm à ậm ờ, có hơi mất kiên nhẫn: “Có gì thì nói thẳng, không muốn nói thì cút.”
Liễu Ngọc Hổ nói: “Không biết đại công tử có còn nhớ bốn năm trước, ở Xương Dương đó, lần đó… Ngài tới Đạo quán thăm Thế tử, uống rượu say, lúc xuống núi có cùng một nữ tử… nữ tử đó họ Lâm, Lâm Tuyết Nhứ…”
Đương nhiên là hắn không dám nói hết, chỉ nói mấy điểm mấu chốt, sợ mình mà nói hết, mặt mũi Tạ Tri Chương sẽ mất sạch.
Đầu xuân năm ấy, Tạ Tri Chương vẫn như mọi năm đi thăm Tạ Tri Quân.
Trong lòng Liễu Ngọc Hổ vẫn biết, Tạ Tri Quân không mấy thân cân với người làm cậu là hắn, lại vô cùng yêu thương đệ đệ cùng cha khác mẹ kia, nên thầm nghĩ nếu muốn lấy lòng Tạ Tri Chương, thì phải nghĩ cách lấy lòng Tạ Tri Quân, vì thế hắn vơ vét chút của hiếm vật lạ tới Thanh Vân Đạo quán cùng Tạ Tri Chương.
Sau khi Tạ Tri Chương và Tạ Tri Quân gặp mặt, lúc đầu còn trò chuyện vô cùng vui vẻ, đặc biệt Liễu Ngọc Hổ còn tìm được một thanh kiếm tốt từ Tái Bắc tới, Tạ Tri Quân yêu thích vô cùng.
Khi ấy là một ngày tháng Giêng, hoa ngọc lan trong Thanh Vân Đạo quán nở rộ rất đẹp, Tạ Tri Quân nhân lúc vui vẻ liền múa kiếm, Tạ Tri Chương cũng lấy sáo trúc ra thổi họa cùng.
Mọi chuyện vốn dĩ vẫn đang vô cùng tốt đẹp, tính tình Tạ Tri Chương vốn lạnh nhạt, khi ấy lại rất vui vẻ, không gì ưu phiền, hiếm khi mới có được một lần tận hứng như thế, liền thổi khúc “Xích Hà khách” nổi danh kinh thành, cũng không biết chọc phải chỗ nào của Tạ Tri Quân, hắn bỗng đoạt lấy cây sáo ngọc trong tay Tạ Tri Chương, hung hăng bẻ gãy.
Những khi Tạ Tri Quân nổi trận lôi đình, người khác thường không mảy may nhận ra hắn đang giận dữ. Tuy Liễu Ngọc Hổ lớn hơn hắn nhiều tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ ấy của Tạ Tri Quân vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, chỉ lạnh lẽo nhìn Tạ Tri Chương, đôi mắt ấy ngập tràn khinh thường, ghét bỏ, như thể mây trên cao nhìn đáy bùn sâu.
“Không cần thổi khúc này nữa, đừng có học y… ngươi có biết ngươi làm thế này khiến người khác ghê tởm đến mức nào không?”
Đương nhiên Liễu Ngọc Hổ không hiểu lời này có ý gì, nhưng Tạ Tri Chương lại khẽ biến sắc, từ đỏ bừng vì nhục nhã đến tái nhợt vì nản lòng.
Tạ Tri Quân đi rồi, Tạ Tri Chương vẫn ngồi một mình một lúc lâu, tự rót rượu tự uống đến say mèm.
Bởi Thanh Vân Đạo quán là nơi giam giữ, thế nên Hoàng thượng hạ chỉ, khách tới thăm không được ngủ lại, thế nên tới lúc chập tối, Liễu Ngọc Hổ liền bố trí kiệu, đưa Tạ Tri Chương rời núi.
Cũng là do cái đứa Lâm Tuyết Nhứ đó xui xẻo, đang yên đang lành chạy tới Thanh Vân Đạo quán thắp hương làm gì?
Liễu Ngọc Hổ vẫn còn nhớ mang máng dáng vẻ của Lâm Tuyết Nhứ đó, quả thực là một mỹ nhân, trông vừa nhỏ nhắn đáng yêu, lại có một đôi mắt hạnh thanh tú. Khi ấy bên hông nàng có đeo một khối ngọc bội đẹp đẽ, đặc biệt người Hoài Châu rất thích đeo chuông bạc trên cổ tay, lúc đi đường sẽ kêu leng ka leng keng, trên xiêm y nàng còn thêu những đóa hoa hải đường lớn, vô cùng thu hút sự chú ý.
Tạ Tri Chương vừa nhìn thấy Lâm Tuyết Nhứ, liền sai người chặn nàng lại.
Cánh tay Lâm Tuyết Nhứ còn xách theo một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc có dược liệu, tiểu cô nương còn tưởng bọn họ muốn mua thảo dược, ai ngờ Tạ Tri Chương lại chỉ muốn xem ngọc bội của nàng.
Lâm Tuyết Nhứ thấy Tạ Tri Chương nhã nhặn hữu lễ, cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại cẩn thận cất ngọc bội đi, nói: “Ngọc bội không bán.”
Tạ Tri Chương cười: “Ngọc đẹp, người cũng đẹp.”
Thế nhưng nụ cười này của hắn lại lạnh như băng, giọng điệu cũng vô cùng quái gở, lòng Lâm Tuyết Nhứ hoảng hốt, ngay tức khắc liền nói cáo từ. Tạ Tri Chương đột nhiên nắm lấy tóc nàng, hung hăng kéo nàng vào trong kiệu.
Vị cô nương đó hét lên thất thanh, giày thêu văng trước kiệu, rơi trên đất, Liễu Ngọc Hổ trong lòng sửng sốt sợ hãi. Tùy tùng và kiệu phu cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai làm gì, cũng không ai nói gì.
Lâm Tuyết Nhứ khóc lóc kêu cứu, sau đó liền bị tát bốp một cái, nàng dần dần lạc giọng, chỉ nghe thấy tiếng khóc đứt quãng.
Liễu Ngọc Hổ phất phất tay, ra hiệu cho người xung quanh tản đi, đứng gác tứ phía, đừng để kẻ khác lại gần, còn mình cũng đứng tránh ở ngoài bìa rừng.
Qua thời gian khoảng chừng một chén trà nhỏ, Tạ Tri Chương một thân toàn mùi rượu cũng đã tan, sau khi tận hứng, hắn liền đưa người ra ngoài, ném cho Liễu Ngọc Hổ, dặn dò hắn đi giải quyết nốt.
Trong lòng Liễu Ngọc Hổ ôm Lâm Tuyết Nhứ đã như búp bê rách nát, ánh mắt kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Tạ Tri Chương ít ra cũng sẽ nạp người này làm thiếp thất, cho nữ tử này một danh phận.
Lại còn bắt hắn giải quyết nốt hậu quả, hắn giải quyết thế nào? Đơn giản là dùng tiền đuổi đi cho nhanh.
Khi ấy hắn không biết danh tính nữ tử này, may mà nữ tử này cũng không biết bọn họ là ai, Liễu Ngọc Hổ liền trực tiếp ném nàng ra bờ sông, ném cho nàng mấy tờ ngân phiếu, khoảng chừng năm ngàn lượng. Liễu Ngọc Hổ còn khâm phục mình tính tình quá nhân từ hào phóng, năm ngàn lượng cũng đủ để đứa dân đen như nàng cả đời không lo cơm áo.
Huống hồ nàng chỉ là nữ tử, bị cưỡng h/iếp hẳn sẽ không dám nói ra, mà chưa đầy hai ngày nữa công tử cũng sẽ về kinh, đến lúc đó nàng ta có muốn cáo trạng, cũng không tìm thấy người, có oan cũng chịu.
Nhưng Liễu Ngọc Hổ lại không ngờ được rằng, không lâu sau đó Lâm Tuyết Nhứ lại tự sát bỏ mình, người thân của nàng còn đem thi thể của nàng tới phủ Hoài Châu tìm Trương Tông Lâm cáo trạng, khiến sự việc này ồn ào huyên náo.
Liễu Ngọc Hổ sợ rước thêm phiền phức, liền ngấm ngầm chạy tới công đường thẩm án, nghĩ thầm trước hết cứ xem thẩm án thế nào đã, nếu sự tình bại lộ, hắn sẽ
tới phủ mua chuộc Trương Tông Lâm, tạm thời áp vụ án tử này xuống, chờ xem ý định của Tạ Tri Chương thế nào rồi lại quyết định.
Đưa thi thể Lâm Tuyết Nhứ đi cáo trạng chính là hai ca ca của nàng, hai bọn họ hiển nhiên cũng là lần đầu tiên lên công đường. Trương Tông Lâm hỏi nguyên nhân, địa điểm, thời gian, nhân chứng nhìn thấy nàng ch/ết, hai huynh đệ họ Lâm đều đáp không rõ ràng, hoặc là không trả lời được, chỉ liên tục giương nanh múa vuốt, giục Trương Tông Lâm phái người đi điều tra.
Trương Tông Lâm hỏi không ra manh mối gì, nhất thời chỉ có thể chờ tái thẩm lần sau. Ca ca của Lâm Tuyết Nhứ lòng sinh bất mãn, mất khống chế, cãi lộn ngay trên công đường, còn quát Trương Tông Lâm: “Tại sao lại bãi đường, tại sao chứ? Ngươi đây là không làm tròn trách nhiệm! Ta không đi đâu! Không tìm ra kẻ sát nhân, ta sẽ giết ngươi! Cẩu quan, ta phải giết ngươi! Gi/ết ch/ết ngươi!”
Coi khinh công đường, nhục mạ mệnh quan triều đỉnh, Trương Tông Lâm không thể không thưởng cho y một trận roi.
Liễu Ngọc Hổ trông thế, liền nghĩ Lâm Tuyết Nhứ ch/ết sạch sẽ không để lại chút manh mối, ngay cả người thân của nàng cũng không biết kẻ
cưỡng b/ức nàng là ai.
Vậy không phải quá tốt rồi sao?
Liễu Ngọc Hổ lúc này mới thở dài một hơi, nhanh chóng rời khỏi phủ Hoài Châu.
Từ đó về sau, người nhà họ Lâm mai danh ẩn tích, không thấy gây sóng gió gì nữa. Nhiều năm như thế trôi qua, Liễu Ngọc Hổ cũng đã dần quên mất chuyện này, nếu không phải ngày đó Vệ Phong Lâm tới đốt sòng bạc, còn nói câu đó“Ta sẽ gi/ết ch/ết ngươi”, sao Liễu Ngọc Hổ có thể nhận ra Vệ Phong Lâm là người năm đó mình từng gặp.
Liễu Ngọc Hổ còn sợ mình nhớ lầm, tự mình tới Hoài Châu kiểm chứng, ai ngờ lại đụng phải Vệ Phúc Lâm cũng hồi hương.
Liễu Ngọc Hổ một đường bám theo hắn tới Xương Dương, Vệ Phúc Lâm tới ngay một ngôi mộ thắp hương, đợi hắn đi rồi, Liễu Ngọc Hổ mới mon men lại gần xem tên người trên bia bộ, liền nhìn thấy trên đó khắc ba chữ “Lâm Tuyết Nhứ”, hắn có hơi láng máng, đi hỏi thăm xung quanh, mới nhớ ra chuyện năm đó.
Liễu Ngọc Hổ còn nhân tiện hỏi thăm cả lai lịch của hai người Vệ Phúc Lâm và Vệ Phong Lâm, hai người đó vốn họ Lâm, tên là Lâm Vệ Phúc và Lâm Vệ Phong.
Phụ mẫu mất sớm, Lâm Vệ Phúc là đại ca, một mình tự nuôi nấng đệ đệ và muội muội trưởng thành, mới đầu vô cùng khốn khổ, sau này Lâm Vệ Phúc mở một tiệm thuốc bắc nhỏ, những tháng ngày sau đó mới dần dần tốt lên.
Lâm Vệ Phong lúc còn nhỏ có theo người giang hồ học đao pháp hai năm, võ nghệ rất khá, hồi đầu còn tới tiêu cục làm chân chạy vặt, sau lại ở nhà trông nom tiệm thuốc cùng đại ca Vệ Phúc Lâm.
Tiểu muội Lâm Tuyết Nhứ nhỏ tuổi hơn, bình thường đáng yêu ngoan ngoãn, lại thông minh vô cùng, hằng ngày nàng thường thêu chút đồ mang ra chợ bán, sau lại học tính sổ sách cùng tiên sinh trong tiệm thuốc, không cần gảy bàn tính, chỉ cần nghe số lượng thôi cũng đã có thể tính ra ngay.
Có lúc huynh đệ họ Lâm phải tới phương Bắc nhập dược liệu, phía Bắc khu bán nhiều dược liệu nhất là Tẩu Mã Xuyên, có khi hai huynh đệ đi cả tháng không về, cả tiệm thuốc bắc ở nhà chỉ có một mình Lâm Tuyết Nhứ trông coi.
Lâm Tuyết Nhứ là một cô nương tâm địa thiện lương, bởi trước đây cùng từng sống khổ sống sở, thế nên không nỡ nhìn mấy đứa trẻ rách rưới đói khổ, thường tới đầu đường Xương Dương cho bọn chúng ít lương thực.
Hai ca ca của nàng cũng để mặc nàng, bọn họ tích đức làm việc thiện trong suốt những năm ấy, thương xót kẻ bần cùng.
Thế nên lúc Liễu Ngọc Hổ tới đầu đường Xương Dương hỏi thăm, vẫn còn không ít người nhớ tới ba huynh đệ Lâm gia, chỉ là sau khi Lâm Tuyết Nhứ mất, hai huynh đệ họ Lâm cũng đóng cửa tiệm thuốc, sau đó không còn quay lại nữa, cũng không ai biết bọn họ đi đâu.
Hàng xóm láng giềng không ai biết, trong lòng Liễu Ngọc Hổ lại vô cùng rõ ràng, hai kẻ bọn họ lắc mình biến thành Vệ Phúc Lâm và Vệ Phong Lâm, trở thành tâm phúc của Đô thống Bắc doanh Triệu Quân.
Liễu Ngọc Hổ mang theo tin tức kinh thiên động địa ấy trở về, thế nhưng Tạ Tri Chương nghe thấy cái tên Lâm Tuyết Nhứ, vẫn chẳng nhớ ra là ai, phải đợi tới khi Liễu Ngọc Hổ nhắc nhở, hắn mới mơ hồ nhớ ra năm đó lúc mình tới Thanh Vân Đạo quán đã làm ra loại chuyện hoang đường gì.
Nhưng lúc ấy hắn say rượu, sao có thể nhớ rõ ràng?
Nhớ không rõ cũng chẳng sao, Tạ Tri Chương hắn trước nay chưa từng đặt mấy loại người ấy vào trong mắt.
Vệ Phúc Lâm, Vệ Phong Lâm trong mắt hắn còn chẳng bằng con kiến, thực sự cũng chẳng có gì đáng e ngại, Tạ đại công tử chỉ cần khoát tay cũng có thể đưa bọn chúng vào chỗ ch/ết, thế nhưng Tạ Tri Chương không thể không kiêng kị kẻ đứng sau bọn họ là Triệu Quân.
Sau khi đốt sòng bài Kim Ngọc, Triệu Quân liền nhanh chóng tới tìm Thái sư, bày tỏ bản thân không biết ông chủ đứng sau phường Kim Ngọc là Tiêu Vương phủ, rước phải đại họa này, nhờ Thái sư ra mặt giúp đỡ.
Có Thái sư nói đỡ, một câu “không biết không có tội”, khiến Tạ Tri Chương phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt thì không trôi, mà phun ra cũng không được, mấy ngày nay hắn còn đang hận Triệu Quân đến ngứa răng.
Bây giờ biết trong ấy còn có một phần ân oán, hành động đốt phường Kim Ngọc ấy của Triệu Quân lại càng thêm phần sâu xa. Khó trách ngày ấy Triệu Quân lại tới phường Kim Ngọc bới lông tìm vết, mượn cớ đốt trụi, xả giận thay cho hai huynh đệ họ Lâm.
Tạ Tri Chương ném hết đồ ăn trong tay xuống hồ, cá chép trong hồ tranh nhau tụ lại, đuôi cá quẫy tung mặt hồ, tiếng nước bắn tứ tung.
Hắn híp mắt lại, lạnh giọng: “Triệu Quân không thể lưu lại.”
Liễu Ngọc Hổ dè dặt hỏi lại: “Công tử định diệt trừ Triệu Quân? Ngài, ngài có kế sách gì không?”
“Mới chốc lát vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý Triệu Quân, nhưng gi/ết ch/ết mấy tên Vệ Phong Lâm, Vệ Phúc Lâm cảnh cáo hắn, cũng không phải việc gì khó, ngươi qua đây…” Tạ Tri Chương đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng động khe khẽ trong bóng tối, nháy mắt liền cảnh giác: “Ai? Ai đang ở đó?”
Giọng điệu như ra lệnh, thị vệ đứng tứ phía rút kiếm ra, đuổi theo hướng phát ra tiếng động.
Thị vệ thấy sau đám lá trúc xanh rì quả nhiên có một bóng người thoáng qua, bọn họ nhất thời cảnh giác, từng bước lại gần, nhưng không đợi bọn họ tới bắt, người nọ đã vén đám lá trúc qua, thong dong đi ra.
Đám người nhìn qua, hóa ra là Bùi Trường Hoài.