Đôi mắt Triệu Quân trong veo, lại không mất đi sự sắc bén, ánh mắt chụp trên người Bùi Trường Hoài, khiến y có cảm giác như mình không còn nơi nào để lẩn tránh.
Bùi Trường Hoài không thể không thừa nhận, dung mạo Triệu Quân luôn chất chứa nét phong lưu phóng khoáng, là thứ y khó có thể với tới được. Triệu Quân sống động, nhiệt tình, hắn không phải con rối, hắn không tình nguyện biến chính mình thành thanh đao thù hận, cho dù có lâm vào cảnh ngộ gì, hắn cũng không thể bị ràng buộc.
Bùi Trường Hoài nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng trào dâng chút ghen ghét cùng không cam lòng, ghen ghét kẻ trước mắt, cũng không cam lòng chuyện trước mắt.
Vành mắt y nóng lên, không biết tại sao, bỗng trào nước mắt.
Ánh trăng chiếu vào khiến giọt nước mắt ấy trở nên lấp lánh, Triệu Quân nhìn thấy, lòng cả kinh.
Quen biết y lâu như vậy, Triệu Quân cũng chưa từng thấy Bùi Trường Hoài khóc được mấy lần.
Tên này tính tình bướng bỉnh, lại tự cao tự đại, có nhếch nhác thảm hại cũng vẫn một thân cao ngạo, đau cũng liều mạng chịu đựng, còn chẳng chịu kêu thành tiếng. Ngẫm kỹ lại, cả người toàn tật xấu, nhưng Triệu Quân vẫn cứ thích, vẫn cứ đau lòng.
Triệu Quân thấy Bùi Trường Hoài rơi lệ, trái tim nhũn ra, giọng nói cũng mềm mại hơn hẳn: “Sao vậy, Tam lang?”
Nếu như Triệu Quân ác độc cười nhạo y thì hay rồi, y vẫn có thể lừa hắn, nhưng đằng này hắn lại chẳng làm thế, làm Bùi Trường Hoài dâng lên cảm giác không cam lòng, phẫn nộ như thể bị khinh thường.
Hai tay y nâng gương mặt Triệu Quân lên, kịch liệt hôn lên môi hắn, Bùi Trường Hoài vụng về mấy chuyện này, như phát t/iếtlửa nóng, hôn vừa hung dữ lại chẳng có chút kỹ thuật, như day như cắn, giương nanh múa vuốt muốn nuốt chửng Triệu Quân, như thể phải nuốt hết mọi thong dong vui sướng của hắn.
Triệu Quân có hơi không biết phải làm sao, trái tim đập dữ dội, cứ để mặc y hôn như phát t/iếtnhư thế, cũng thuận thế ôm lấy Bùi Trường Hoài, cách một lớp y phục đâm vào dưới thân y, đâm vừa hung vừa ác, không phải tiến vào thật, nhưng như thế lại càng trêu chọc lòng người.
Khuôn mặt như ngọc sáng của Bùi Trường Hoài ửng đỏ, hạ thân y trướng đến phát đau, phía sau lại cực kỳ trống rỗng, Triệu Quân càng đâm, y lại càng cảm vẫn thiếu gì đó.
Y khao khát nhiều hơn thế, khát cầu Triệu Quân lấp đầy khoảng trống từ sâu bên trong cơ thể y.
Triệu Quân thấy y đã động tình, cầm cự chút kiên nhẫn cuối cùng, tựa như dụ dỗ bảo: “Tiểu Hầu gia, có muốn ta hay không?”
Bùi Trường Hoài khép hờ đôi mắt, càng ôm chặt lấy Triệu Quân, chút lý trí cuối cùng còn sót lại như bị Triệu Quân nghiền thành tro, y gật gật đầu, ừm một tiếng cực nhỏ.
Triệu Quân biết da mặt y mỏng, không làm nổi mấy chuyện hạ mình cầu hoan, cũng không giày vò y nữa, hắn đặt Bùi Trường Hoài xuống, hôn lên bờ môi y, thấp giọng bảo: “Tới đây, cởi đai lưng cho ta.”
Bùi Trường Hoài và hắn hôn quấn quýt triền miên, phía dưới tay y cũng lung tung cởi đồ, giật đai lưng của Triệu Quân ra. Triệu Quân giữ chặt lấy gáy Bùi Trường Hoài, lúc hôn mút, đầu ngón tay lần vào tóc y, giật sợi dây vấn tóc của y xuống.
Mái tóc dài rơi xuống như vẩy mực, Triệu Quân hôn y càng sâu, sau ấy, hắn phóng thích tính khí đã bừng bừng sức sống ra, lại cởi y phục của Bùi Trường Hoài ra một nửa, một lần nữa ôm y vào trong lòng.
Bùi Trường Hoài vịn lấy vai Triệu Quân, bốn mắt nhìn nhau, mặc dù hai người đã làm rất nhiều lần, thế nhưng Triệu Quân vẫn nhận ra y đang căng thẳng.
Triệu Quân bật cười, nói: “Còn tưởng tiểu Hầu gia có tiến bộ rồi.”
Bị hắn trêu chọc, đôi mắt Bùi Trường Hoài vẫn sáng như tuyết, đôi tay khẽ ôm lấy cổ hắn: “Ngươi… làm càn.”
“Ta làm càn, cũng là vì Hầu gia cho phép.”
Triệu Quân nâng mông y lên, dò hậu huyệt, đâm vào từng chút một.
“Ưm.”
Bùi Trường Hoài tức khắc rên lên một tiếng, khẽ cau này, cả gương mặt cùng vành tai đều đỏ ửng.
Rốt cuộc bởi vì chưa khuếch trương, thế nên Triệu Quân vào rất khó khăn, Bùi Trường Hoài cũng bị đau không ít, chỉ là vật dữ tợn kia còn không cho y có cơ hội thở dốc, một mạch đâm vào thật sâu.
Bùi Trường Hoài ôm lấy cổ Triệu Quân, môi răng khẽ quấn quýt, y thở không ra hơi. Đôi chân y lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào để dựa vào, ngoại trừ Triệu Quân, y không thể dựa được vào chỗ khác.
Giữa núi rừng hoang dã, Triệu Quân cũng không gò bó, trút toàn bộ dã tính mà đâm rút.
Miệng vết thương trên vai hắn vẫn còn đau, nhưng càng đau lại càng thỏa mãn, như loài động vật vì tìm bạn phối mà liều mình chiến đấu, mỗi một vết sẹo đầm đìa máu trên cơ thể đều là vinh quang.
Triệu Quân ôm chặt Bùi Trường Hoài, giao hoan cùng y, tựa như dã thú, không có chút kỹ thuật nào, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất, chỉ để chinh phục.
D/ương v/ật đâm vào rút ra trong hậu huyệt ẩm ướt mềm mại, như chà đạp, khoái cảm xen lẫn thống khổ đến từ cây gậy ấy như túa ra, khiến Bùi Trường Hoài ngay cả từng sợi tóc cũng đều hiện vẻ thỏa mãn.
Bùi Trường Hoài eo nhỏ lưng rộng, vóc người gầy gò, nhưng cũng là nam nhân, không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện đè y ra mà làm, chỉ có sức lực mạnh mẽ duy nhất như Triệu Quân, mới có thể dễ dàng đỡ lấy Bùi Trường Hoài, hung ác mà đâm y đến mềm nhũn, không còn dáng vẻ ban đầu.
“A…” Bùi Trường Hoài thất thanh rên rỉ, lập tức gắt gao cắn chặt môi lại: “Nhẹ, nhẹ chút…”
Theo những cú đâm mạnh mẽ của Triệu Quân, y phục trên người y đã tuột tới cánh tay, vạt áo mở rộng, ánh trăng như du đãng trên làn da y, đầu ti cũng đỏ lên.
Triệu Quân lập tức chậm lại, từ từ ma sát, nghiêm túc mà thưởng thức cảnh đẹp vô song trước mắt.
Trong đôi mắt Bùi Trường Hoài còn lấp lánh ánh nước, mái tóc bung xõa cũng dần trở nên rối tung.
Triệu Quân thoáng nhìn mái tóc dài trên ngực y có chỗ ngắn hơn rõ rệt, như thể bị ai cắt, chợt nhận ra đám tóc trong túi hương của Tạ Tri Quân là từ đâu ra.
Nghĩ tới đám nợ phong lưu của Bùi Trường Hoài, Triệu Quân cáu giận không nói nên lời. Hắn lật lưng của Bùi Trường Hoài qua, từ đằng sau bắt lấy eo y, giam chặt y trong lòng.
Thắt lưng Bùi Trường Hoài khẽ cong lên, cả người tựa như đều khảm trong lồng ngực Triệu Quân, thấp giọng thở hổn hển: “Sao thế?”
Triệu Quân cắn lên vành tai y một cái, nói: “Hôm nay ta mới nhìn ra, tiểu Hầu gia đúng thực là kẻ đa tình.”