Hôm sau, Sùng Thiệu Đế bãi giá hồi cung.
Quan viên của Hồng lô tự sắp xếp cho Tra Lan Đóa vào ở Tứ Hải quán, Triệu Quân sợ Chử Tô Lặc lại phái sát thủ tới gây bất lợi cho nàng, liền để Vệ Phong Lâm lại, âm thầm bảo vệ nàng.
Buổi chiều, Sùng Chiêu Đế lại đơn độc triệu kiến đám người Binh bộ Thượng thư Từ Thủ Chước và Triệu Quân cùng nhau nghị sự, một mạch đến hoàng hôn mới có thể xuất cung.
Bầu trời âm u, kinh thành mưa nhỏ rơi lất phất tựa như sương. Trong cung đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho các quan viên.
Trước khi đi, Từ Thủ Chước quay lại nhìn Triệu Quân, hỏi: “Con kết thù với Tiêu Vương Thế tử lúc nào?”
Triệu Quân nghe ông ta hỏi như thế, chắc là lúc ở trong rừng Bảo Lộc cùng với Tạ Tri Quân xảy ra tranh chấp đã bị Thái sư nghe thấy.
“Không tính là kết thù.” Triệu Quân cười cười: “Cái tính tình thối nát này của ta, thầy cũng biết đó, có xích mích với ai cũng không kỳ lạ, nhưng học trò tự biết chừng mực, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng”
“Tiêu Vương xem con trai lão là bảo bối, ngươi đã không hợp với hắn thì nên tránh gặp mặt”
Triệu Quân đáp: “Vâng”
Từ Thủ Chước lại nói: “Lần này có lẽ Hoàng thượng muốn phái con đi Bắc Khương. Với người khác mà nói, đây là chuyện khổ sai, nhưng ta tin tưởng đối với con mà nói lấy được đầu của Bảo Nhan Chử Tô Lặc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, cơ hội tốt như vậy, con đừng phụ lòng tín nhiệm của ta và Hoàng thượng.”
“Học trò đã rõ.”
“Còn có… Đứa trẻ Bùi Dục này tâm tư nặng, chấp niệm sâu, nó đã quyết tâm phải đến Bắc Khương bằng được, chắc hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ, con phải cẩn thận một chút.” Từ Thủ Chước mỉm cười, bước tới thay Triệu Quân sửa sang lại cổ áo quan phục: “Đứa trẻ ngoan, về đi.”
Triệu Quân đưa mắt nhìn theo xe ngựa của Từ Thủ Chước rời đi.
Lúc này trên con đường dài mưa vẫn còn đang lất phất, Triệu Quân không ngại mưa gió, không ngồi xe ngựa mà trực tiếp cưỡi ngựa trở về phủ Tướng quân.
Trên đường cũng không còn bao nhiêu người. Trước cửa các hàng quán đã treo đèn lồng, ánh nến nhẹ nhàng lay động trong gió, chiếu sáng mưa phùn trên bầu trời, cũng chiếu sáng con đường lát đá xanh thênh thang.
Triệu Quân nhìn thấy phía trước có một bóng người đứng ở giữa phố, chặn ngang đường hắn, Triệu Quân ghìm cương dừng ngựa, nhìn hai thanh kiếm dài ngắn trong tay người đó, nở nụ cười.
“Hạ tướng quân? Ngươi đang đợi ta sao?”
Hạ Nhuận nhìn Triệu Quân mang theo kiếm bên người, nói: “Tiểu Hầu gia lệnh cho ta chuyển lời với Đô thống”
Vừa nói hắn vừa nâng trường kiếm lên, chĩa thẳng vào Triệu Quân, uy hiếp: “Bảo Nhan Chử Tô Lặc cùng Hầu phủ có thù không đội trời chung, xin Đô thống đừng nhúng tay vào việc của Bắc Khương.”
Ánh sáng chiếu vào làm trường kiếm sáng như tuyết, sắc bén rõ ràng. Triệu Quân nhẹ nhàng chau mày, hắn nhận ra thanh kiếm này.
Trận ám sát trên phố lần đó, hắn đã được thanh kiếm này cứu một mạng, Bùi Trường Hoài xuất hiện từ không trung như
một vị tiên nhân, một kiếm thay hắn chặn ám tiễn phóng đến. Sau này Triệu Quân cũng nghĩ tới, sẽ có một ngày, thanh kiếm này chĩa về phía hắn.
Chĩa vào hắn cũng không sao, Triệu Quân không quan tâm Bùi Trường Hoài đối chọi gay gắt với hắn tới cỡ nào, nhưng lúc này, người cầm thanh kiếm ấy đến khiêu chiến với hắn lại là Hạ Nhuận.
Triệu Quân nhất thời cảm thấy trong lòng nguội lạnh, hắn nghĩ, trên đời này, chỉ e là không ai có thể biết rõ cách sỉ nhục người khác hơn Bùi Dục.
Đầu tiên là Tạ Tùng Tuyển, bây giờ lại thêm một Hạ Nhuận….
Giọng của Triệu Quân trầm xuống: “Chính Tắc Hầu nếu có thỉnh cầu thì bảo y tự mình đến nói với ta.”
Hạ Nhuận nói:”Đô Thống hiểu lầm rồi, đây không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.”
“Y bảo ngươi đến ra lệnh cho ta?” Triệu Quân tức giận, bật cười: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hạ Nhuận nói: “Đô Thống là người tâm cao khí ngạo, Hầu Gia đã dự đoán được ngài sẽ không đồng ý, vì thế lệnh cho thuộc hạ đến đây cùng Đô Thống giao đấu một trận. Nếu ngài thua, mong ngài thành toàn”
Triệu Quân nói: “Một tên bại tướng dưới tay ta cũng xứng cùng ta so chiêu?“
Hạ Nhuận nhớ tới thảm bại ở hội tỉ võ, vết sẹo trên mặt khẽ động, sau một lúc lâu, hắn hỏi ngược lại: ”Chẳng lẽ Đô Thống sợ sao?”
“Đừng dùng cách này kích động ta. Xem ra hôm nay nếu không thể khiến ngươi tâm phục khẩu phục, ngươi chắc chắn không chịu nhường đường.” Triệu Quân xoay người xuống ngựa, rút kiếm, tùy ý ý kéo lê mũi kiếm trên đất, mỉm cười nhìn Hạ Nhuận, “Trước tiên nói cho rõ, nếu như ngươi thua thì thế nào?”
“Vậy thuộc hạ sẽ không quấy rầy nữa.”
“Nào có chuyện đơn giản như vậy?” Triệu Quân nhìn thanh trường kiếm trong tay Hạ Nhuận: “Nếu ta thắng thì thanh kiếm kia liền thuộc về ta.”
Hạ Nhuận gắt gao nắm lấy chuôi kiếm, mặt lộ vẻ chần chờ, theo bản năng nhìn về phía sau.
Triệu Quân nhạy bén nhận ra được sự kì lạ của Hạ Nhuận, nhìn theo tầm mắt của hắn ta.
Trên tòa lầu cao bị mưa bụi vây quanh, mơ hồ có thể thấy được một bóng người, vì sắc trời rất tối, mưa vẫn còn rơi lất phất, người nọ lại đội đấu lạp nên không thấy rõ được diện mạo.
Nhưng Triệu Quân biết người đó là ai.
Hắn cười lạnh, nhìn lại về phía Hạ Nhuận: “Thế nào? Không dám?”