Mưa bụi trên phố, gió phất qua tay.
Cận vệ Hầu phủ giương ô, bước tới che cho Bùi Trường Hoài.
Hạ Nhuận đang đứng ở phía xa, nhìn Triệu Quân đã nằm trên đất, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.
Nói thật lòng, tuy hắn không phục Triệu Quân vừa vào triều đã lấn át quyền lực của Bùi Trường Hoài, nhưng không thể không thừa nhận Triệu Quân thật sự có bản lĩnh, chứ không phải gối thêu hoa.
Hạ Nhuận trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ người tài, bây giờ lại dùng trò không đẹp mà chiến thắng, dĩ nhiên trong lòng hổ thẹn, nhưng nghĩ đến việc Bùi Trường Hoài có thể ngồi lên vị trí Thống soái, chút hổ thẹn này cũng không đáng là gì.
Bùi Trường Hoài mở cửa, thảy cho chủ tiệm một thỏi bạc, nói: “Đến phủ Tướng quân ở ngõ nam, nói với bọn họ Triệu Đô thống đang ở đây, còn lại không cần nhiều lời.”
Chủ tiệm cung kính đón lấy thỏi bạc, nhanh chân rời khỏi.
Hạ Nhuận hỏi: “Cứ để Đô thống ở lại đây sao? Tiểu Hầu gia, cũng phải giữ cho y chút mặt mũi, sau này còn gặp lại…”
Bùi Trường Hoài lau sạch đoản kiếm, trả cho Hạ Nhuận: “Nếu đã làm tới bước này thì đã không còn sau này nữa rồi.”
Hạ Nhuận cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Nửa khắc sau, Vệ Phúc Lâm dẫn theo xe ngựa đến đón người, hắn chưa từng nghĩ đến có ngày Triệu Quân sẽ bị bỏ mặc ở chốn này, thử gọi hai tiếng, Triệu Quân vẫn hôn mê bất tỉnh.
Vệ Phúc Lâm lo lắng khôn nguôi, vội đỡ Triệu Quân lên xe, nhanh chóng trở về phủ Tướng quân.
Lang trung trong phủ tới xem bệnh, chỉ thấy những vết thương ngoài da, trên miệng vết thương còn có thuốc mê, chỉ làm người ta tạm thời ngất đi chứ không có tác dụng phụ.
Có điều thương thế trên vai Triệu Quân có xu hướng trầm trọng hơn, nếu không muốn mang tật cả đời thì phải tịnh tâm dưỡng thương, ít nhất trong ba tháng không được tập võ.
Vệ Phúc Lâm không biết màn này là do Bùi Trường Hoài làm ra, cho rằng Triệu Quân gặp phải thích khách, không dám sơ sẩy, luôn canh giữ bên cạnh hắn.
Nửa đêm, Triệu Quân tỉnh lại, cơn đau lập tức ập đến. Vệ Phúc Lâm vẫn chưa ngủ, thấy Triệu Quân khẽ động đậy, liền bước đến gần: “Gia, vẫn ổn chứ?”
Triệu Quân im lặng một lát mới nhận ra mình đã về phủ, hắn khàn giọng nói: “Ai đưa ta về?”
Vệ Phúc Lâm đáp: “Có một tên bán điểm tâm chạy đến phủ nói nhìn thấy gia ngất trên đường.”
Triệu Quân sững sờ, đột nhiên lại nở nụ cười, nhưng Vệ Phúc Lâm chỉ nhìn thấy đắng chát trên vẻ mặt ấy.
Vệ Phúc Lâm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Quân nhắm mắt, không đáp.
Vệ Phúc Lâm thấy hắn như thế, lo lắng trong lời nói không giấu được: “Phong Lâm đâu? Hiện tại nó còn chưa về phủ, có phải Tiêu Vương…”
“Hắn không sao, vẫn còn ở Tứ Hải quán canh giữ Tra Lan Đóa.”
Triệu Quân nhìn sắc mặt sốt sắng của Vệ Phúc Lâm, thầm nghĩ, một kẻ lúc nào cũng bình tĩnh như Vệ Phúc Lâm, lúc lo lắng cho người thân cũng không tránh khỏi gấp gáp xung động. Lâm gia gặp bất hạnh, nhưng cũng may hai huynh đệ họ vẫn còn có nhau.
Còn hắn thì có gì đây?
Tiền tài là vật ngoài thân, quan tước cũng là vinh nhục nhất thời, trừ những thứ này ra, hắn chỉ còn một thân giữa cõi trần ai.
Vệ Phúc Lâm nói tiếp: “Đại phu nói thương thế của ngài không nhẹ, e rằng…”
Triệu Quân rên rỉ: “Đại ca à, ta mệt lắm…”
Vệ Phúc Lâm vốn muốn nói tình hình hiện tại của hắn không thể đi Bắc Khương tham chiến, nhưng khi nghe Triệu Quân nói thế, có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng xót xa, không nhắc tới mấy chuyện này nữa.
Hắn sửa lại góc chăn cho Triệu Quân, nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc.”
Với sức khỏe này của hắn ngay cả thượng triều cũng không đi nổi, chỉ đành xin phép nghỉ bệnh.
Buổi triều này, Sùng Thiệu Đế cùng quần thần thương nghị chuyện Bắc Khương, lúc Từ Thủ Chước và Tiêu Vương tiến cử Triệu Quân giữ ấn soái, chư vị lão tướng Bắc doanh liền đứng ra dâng tấu cáo trạng Triệu Quân.
Tội danh là hắn lợi dụng việc cải cách Bắc doanh chèn ép các vị lão tướng, làm mưa làm gió hống hách kiêu căng; lại thêm việc bất cẩn để thích khách Bắc Khương xông vào rừng Bảo Lộc kinh động thánh giá, tắc trách vô cùng.
Lúc đầu hắn bình định thổ phỉ, chiến công hiển hách, một đường thăng quan tiến chức. Triệu Quân bước lên nhanh bao nhiêu thì gây thù chuốc oán nhiều bấy nhiêu, lúc này điểm yếu đã lọt vào tay kẻ khác, nhất định sẽ có người thừa cơ đẩy hắn xuống nước, chỉ sợ hắn rơi không đủ thảm.
Cũng có người trong phái trung lập, nghe những lời vạch tội dõng dạc hiên ngang này, cũng cho rằng Triệu Quân tội ác tày trời, khó lòng dung thứ. Nhất thời, hơn một nửa thần tử đã đứng ra phản đối việc Triệu Quân dẫn binh.
Từ Thủ Chước không cần nghĩ cũng biết màn này nhất định là do một tay Bùi Trường Hoài sắp xếp, không thể không thừa nhận, nước cờ đến hoàng cung thỉnh tội sau cái ch/ết của Lưu Hạng quả là sáng suốt vô cùng, những lão tướng chịu ơn y bây giờ không phải đang báo đáp hay sao?
Từ Thủ Chước cúi người nói: “Chuyện dùng người là việc gấp trước mắt, chi bằng cứ để Triệu Quân lập công chuộc tội…”
Một người khác ngắt lời: “Lời này của Thái sư nói cứ như Đại Lương trừ Triệu Quân ra thì chẳng còn người tài nào nữa, nếu lấy lý do lập công chuộc tội, không phải Chính Tắc Hầu mới là lựa chọn tốt nhất hay sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, năm đó Chính Tắc Hầu từng đánh cho Chử Tô Lặc rơi vào đường cùng mới khiến Bắc Khương chịu đầu hàng, đưa thư cầu hòa. Huống hồ, Chử Tô Lặc tàn sát lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh
cùng hai vị Thiếu tướng là Bùi Văn Bùi Hành, là huyết hải thâm thù của Bùi gia, lòng quyết tâm bình định phương bắc của Hầu gia thật sự không ai sánh kịp.” Nói xong, vị võ tướng này lập tức quỳ xuống, âm thanh vang dội như chuông ngân, dõng dạc nói: “Thần tiến cử Chính Tắc Hầu mang ấn soái, thống lĩnh tam quân cứu Bảo Nhan Đồ Hải, dẹp loạn Bắc Khương!”
“Thần đồng ý!”
Lòng người đã hướng về một phía, cho dù Hoàng thượng có nghiêng về Triệu Quân cũng không thể làm khác, chỉ nói muốn suy nghĩ thêm rồi bãi triều.
Tiêu Vương đứng giữa quần thần, chỉ luôn mỉm cười, không phản đối cũng không đồng ý.
Các đại thần lục tục ra về, Từ Thủ Chước sóng vai cùng Tiêu Vương. Tiêu Vương cảm thán: “Hôm nay vận may không đủ, học trò này của Thái sư không có phúc phần này rồi.”
Từ Thủ Chước vẫn điềm đạm: “Tái ông thất mã, không rõ là họa hay phúc.”
Tiêu Vương mỉm cười, đáp: “Cũng đúng.”
Về đến phủ Thái sư, Từ Thủ Chước cho người đi điều tra nguyên do vì sao hôm nay Triệu Quân không thượng triều, người đó về thưa hôm nay quản gia của phủ Tướng quân đến xin phép nghỉ, chỉ thưa đêm qua Triệu Quân té khỏi lưng ngựa, đang dưỡng thương trong phủ.
Người được sai đi điều tra lại chần chờ trong chốc lát, mờ mờ ám ám nói, tối qua có người nhìn Triệu Quân bị người ngựa của Chính Tắc Hầu phủ áp giải.
Từ Thủ Chước nghe xong liền cất lời: “Hiếm khi nhìn thấy Bùi Dục hành động ngông cuồng như thế, xem ra là đã bị tức giận che mờ mắt rồi.”
Khí thế của Triệu Quân như diều gặp gió, lúc trước lại làm cho Bùi Trường Hoài chịu không ít khổ, hai người kết oán đã lâu, một khi có cơ hội, Bùi Trường Hoài nhất định sẽ không nương tay.
Lại thêm chuyện Triệu Quân đắc tội Tiêu Vương phủ, Tiêu Vương biết rõ Bùi Trường Hoài nhất định sẽ không từ bỏ cơ
hội tới Bắc Khương, lại tiến cử Triệu Quân làm soái, chắc chắn là muốn đẩy Triệu Quân vào thế đối đầu với Bùi Trường Hoài.
Hai kẻ này chống đối nhau, cuối cùng là ai giành phần thắng thì Tiêu Vương cũng là ngư ông đắc lợi.
Từ Thủ Chước nhìn ra lợi hại phía sau, đã nhắc nhở Triệu Quân đừng gây chuyện với Tiêu Vương phủ, phòng bị Bùi Trường Hoài, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Đành chịu thôi.
Như lời ông ta nói, Tái ông thất mã, không rõ là họa hay phúc. Bắc Khương là long đàm hổ huyệt, lần này xuất chinh có quá nhiều biến số…
Từ Thế Xương mới tìm được một xâu tiền cổ, định đem đến cho phụ thân cùng chiêm ngưỡng, vừa bước đến bậc cửa đã nghe tin Bùi Trường Hoài muốn xuất chinh, y ngây người, lại nghe chuyện Bùi Trường Hoài vì tranh quyền mà ám toán Triệu Quân, lòng dạ rối bời.
Lúc ở rừng Bảo Lộc không phải hai người này vẫn còn hòa thuận hay sao?
Nghĩ đến chuyện Bùi Trường Hoài tính kế hại Triệu Quân té ngựa, Từ Thế Xương vừa tức giận vừa buồn bã, gạt chuyện xâu tiền cổ qua một bên, vội vàng ra cửa bước lên xe ngựa gấp rút đến Hầu phủ.
Tin truyền về từ buổi triều sớm, chỉ viết hai chữ “xong chuyện”. Đến cùng thư còn có một Từ Thế Xương tâm tình phức tạp.
Bùi Trường Hoài đang lau kiếm, Từ Thế Xương nhìn thấy bộ dạng thong thả nhàn tản của y, tức giận giật kiếm khỏi tay Bùi Trường Hoài: “Trường Hoài, huynh mau nói rõ cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Bùi Trường Hoài đáp: “Ngươi đã nghe thấy cái gì thì chính là cái đó.” “Huynh thật sự muốn đi Bắc Khương?”
“Lẽ nào ngươi cảm thấy ta không nên đi?” Bùi Trường Hoài hỏi ngược lại.
“Huynh nên đi chứ! Kinh đô không giữ huynh được! Nguyên Mậu Nguyên Thiệu cũng không giữ huynh được thì nói gì đến ta! Mở miệng ra là huynh huynh đệ đệ, thế này mà là huynh đệ à? Ta gặp khó khăn là lập tức chạy đến tìm huynh, huynh có chuyện sao không nghĩ đến chuyện tìm ta?” Từ Thế Xương giận đỏ cả mặt: “Ta biết huynh là giỏi nhất, còn ta là tên vô dụng nhất, huynh xem thường ta nên mới không muốn ta giúp đỡ! Chuyện lớn như thế cũng không nói với ta một tiếng…
Huynh muốn đi Bắc Khương thì cũng thôi đi, nhưng sao huynh lại đối phó Lãm Minh như thế, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”
Giọng nói của Từ Thế Xương càng lúc càng nhỏ, ấm ức lại càng lúc càng lớn.
Bùi Trường Hoài nhìn thấy vẻ mặt này của y, cười nói: “Giọng nói của ngươi sao lại không còn dõng dạc thế, lúc mắng người khác cũng thế này sao? Ngồi xuống uống một ngụm trà nhuận giọng.”
“Tức… tức ch/ết ta!” Từ Thế Xương ném kiếm lại cho Bùi Trường Hoài, giống như một quyền đấm vào bông, tức muốn nổ phổi lại chẳng thể làm gì. Từ Thế Xương bực dọc ngồi xuống ghế, hớp một ngụm trà.
Từ Thế Xương đã quen biết Bùi Trường Hoài nhiều năm, dĩ nhiên hiểu được nỗi đau vẫn luôn ám ảnh trong lòng y. Lần này nổi giận cũng không phải tức giận Bùi Trường Hoài mà là tức giận bản thân mình quá vô dụng.
Dù là Bùi Trường Hoài hay Triệu Quân, Từ Thế Xương không hề mong muốn bất kỳ ai phải rơi vào nguy hiểm. Nhưng y không có cách nào, cũng biết mình không thể ngăn cản Bùi Trường Hoài.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Bùi Trường Hoài sống ch/ết không rõ, có thể sẽ giống như hai vị huynh trưởng mà bỏ mạng trên chiến trường Bắc Khương là y lại sợ hãi khôn cùng.
Lát sau, hai tay Từ Thế Xương nắm chặt chén trà, thận trọng nhìn Bùi Trường Hoài, cất giọng hỏi: “Nếu như ta mở miệng cầu xin, huynh có thể không đi không?”
“Chuyện đã định rồi, hoàng lệnh không thể trái.” Ngón tay Bùi Trường Hoài đè lên lưỡi kiếm, muốn thử độ sắc bén của nó.
“Vậy sao huynh không để Lãm Minh đi cùng? Cứ phải làm cho mọi chuyện thành ra thế này… Ta hiểu rõ Lãm Minh, huynh ấy không phải người không nói lý, nếu không thì để ta đến thuyết phục huynh ấy. Ta dám bảo đảm, huynh ấy nhất định sẽ không từ chối, Lãm Minh là học trò của cha ta, nhất định sẽ chừa mặt mũi cho ta…”
Bùi Trường Hoài mỉm cười nhìn Từ Thế Xương: “Lòng tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng lần này ta không hi vọng ai cản đường ta.”
“Ngay cả ta cũng không được?”
“Không phải không được.” Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Cẩm Lân, kẻ nào cản ta cũng được, ta chỉ hi vọng ngươi có thể hiểu ta.”
Một câu của Bùi Trường Hoài đã khiến Từ Thế Xương rơi vào câm lặng: “Huynh đã nói thế thì sao ta dám can ngăn nữa?”
Hai người im lặng không nói, Từ Thế Xương nhìn kiếm trong tay Bùi Trường Hoài, lại nghĩ đến tương lai mù mịt, vành mắt bất giác đỏ hồng, y giơ tay gạt lệ: “Ta về đây, chỗ của huynh ngột ngạt lắm. Ta phải đi thăm Lãm Minh, nghe nói thương thế của huynh ấy rất nghiêm trọng.
Huynh bình thường chẳng tệ bạc với ai bao giờ sao lần này lại ra tay ác như thế? Ta ghét huynh lắm, hừ, đừng có hòng đuổi theo xin lỗi ta, cứ ở yên trong phủ mà sám hối đi, hai ba ngày sau ta lại tới.”
Bùi Trường Hoài nghe Từ Thế Xương nói vết thương của Triệu Quân không nhẹ, bất giác ngẩn người, ngón tay trên lưỡi kiếm miết một đường, máu ứa đỏ da.
Bùi Trường Hoài giật mình, vội kìm lại vết thương, bàn tay nắm chặt. Y sẽ không bao giờ hối hận.
Ở lại kinh thành mới tốt, Triệu Quân đang được tin sủng, cho dù Tạ Tri Quân có muốn gây chuyện với hắn cũng phải dè chừng, nếu xuất chinh chẳng khác nào tự mình nộp mạng, chẳng biết có kẻ nào thừa nước đục thả câu hay không.
Nếu lần này đi Bắc Khương đã định phải bỏ mạng, thì người nên ch/ết đi là y chứ không phải Triệu Quân.