Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 42


trước sau

Chương 42

Cú đấm này của Hồng Thiên Thành vừa nhanh vừa mạnh, kết hợp cơ bắp khắp toàn thân lại thành một, lực sinh ra từ dưới lòng bàn chân, khí dâng lên từ dưới đáy biển.

Nắm đấm thoạt nhìn có vẻ không được nhanh, nhưng không khí phía trước nắm đấm lại phát ra tiếng nứt toạc tành tạch.

Nhóm học trò của ông ta buộc phải thốt lên rằng: “Quá đẹp!”

Hồng Thiên Thành vô cùng tự tin vào cú đấm này, ông ta nghĩ rằng, dù Lý Dục Thần có làm thế nào cũng không thể né được cú đấm này.

Nhưng khi nắm đấm của ông ta sắp chạm vào quần áo của Lý Dục Thần, anh lại xoay người theo cách không thể tưởng tượng nổi, hai tay làm ra động tác ngăn, chặn, đóng, ngăn lại thế công của Hồng Thiên Thành.

Sau đó tay trái anh nhẹ nhàng ép tới, đẩy nắm đấm của Hồng Thiên Thành ra, đầu gối cũng khuỵu về trước, chân phải đưa thẳng ra, nắm tay phải đấm về phía trước, đánh về phía xương sườn của ông ta.

Tiến tới ép, gạt, đấm!

Vẫn dùng chiêu thức giống Hồng Thiên Thành, có điều trình tự hơi khác một chút.

Ép trước gạt sau được gọi là ép gạt, gạt trước ép sau được gọi là gạt ép.

Đây chính là sự kì diệu của Thái Cực Quyền.

Hồng Thiên Thành kinh hãi, không ngờ cú đấm này của mình lại không trúng được đối thủ, còn bị đối thủ đánh ngược lại.

Ông ta vội vàng lùi về sau nhưng vẫn có cảm giác như không né được cú đấm này.

Nắm đấm của Lý Dục Thần đánh về phía bên trái xương sườn của ông ta, nhưng không có lực gì cả, chỉ lướt qua từ bên dưới xương sườn.

Hồng Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, nói bụng, hoá ra

là một cái thùng rỗng, chỉ biết ra chiêu thức, không biết phát lực.

Ông ta không còn sợ nữa, bèn chỉnh đốn lại tinh thần, thay đổi chiêu thức, tiếp tục tung một chiêu nắm đuôi chim.

Lý Dục Thần gặp chiêu phá chiêu, vẫn dùng Thái Cực Quyền.

Và cứ như thế, hai người đánh nhau trong phòng VIP này.

Những tên học trò kia được dịp chứng kiến thầy của mình thực chiến với cao thủ, ai nấy đều vô cùng phấn khích, thậm chí còn không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ gì đó.

Nhưng họ cũng có điều thắc mắc, tại sao quyền pháp mà cậu thanh niên đó sử dụng lại giống y hệt thầy, hơn nữa động tác còn thoải mái, đẹp mắt hơn nhỉ?

Thấy Hồng Thiên Thành lặp lại các chiêu thức cũ càng lúc càng nhiều, Lý Dục Thần đoán chắc ông ta đã dùng hết tất cả chiêu thức từng học trong đời rồi, bèn mỉm cười hỏi.

“Thầy Hồng, đủ chưa thế?”

Hồng Thiên Thành đánh mãi vẫn không có kết quả, cảm thấy rất mất mặt, mắt cũng đỏ ngầu, giận dữ nói: “Thêm ba trăm hiệp nữa!”

Nhưng Lý Dục Thần không cho ông ta cơ hội.

Một chiêu tay gảy đàn tỳ bà đánh cho ông ta văng ra ngoài.

Đây là chiêu thứ nhất của Thái Cực Quyền mà anh học được trong ngày hôm nay, dùng chiêu này để kết thúc trận đấu, cái này gọi là có đầu có đuôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện