Hạ Chinh từng nói hắn và đồng bạn vượt qua trạm canh gác thứ nhất, sau đó nhân lúc hỗn loạn tụt lại phía sau, tự mình tới trạm thứ hai hội hợp với Mộc Thanh Sương.
Giờ phút này Mộc Thanh Sương tức nổ đầu, thổi cốt tiêu xong mới nhớ ra Hạ Chinh vẫn đang ở trên đường.
Nàng gần như tín nhiệm ỷ lại, không phải bởi vì quan hệ giữa nàng và Hạ Chinh, mà bởi Hạ Chinh là người mạnh nhất trong số một trăm học sinh Võ đường Hách Sơn.
Hai mươi học sinh lớp Giáp đều có sở trường. Ví như Lệnh Tử Đô thiện cưỡi ngựa bắn cung, Lâm Thu Hà am hiểu đấu kiếm. Mọi người đều sở hữu ưu điểm nổi trội riêng.
Sở dĩ Hạ Chinh không tranh mấy hạng mục này với mọi người, bởi vì hắn không có khuyết điểm.
Mộc Thanh Sương tính toán nếu Hạ Chinh ở bên cạnh, một mình hắn tương đương mười người. Hơn nữa lớp Mậu và lớp Giáp cộng lại, mặc dù không thể thắng cũng coi như số lượng ngang hàng quân địch. Mọi người cùng nhau bảo toàn nhân số trở ra không thành vấn đề.
Nhưng Hạ Chinh chưa tới, nàng không kịp điều chỉnh an bài.
“Không chờ nữa…” Mộc Thanh Sương cắn môi, thì thào tự nói, “Cộng thêm lớp Giáp, chúng ta được ba mấy người. Dù thế nào cũng…”
Ngay lúc Mộc Thanh Sương im lặng tính toán, cục diện sườn núi thay đổi bất ngờ.
Hành động rải thuốc bột hãm hại Lâm Thu Hà của quan quân chọc giận lớp Giáp, bọn họ nhanh chóng dàn trận ba vòng công kích.
Sáu người phía trước vung kiếm, Tề Tự Nguyên dẫn người ở giữa cầm giáo. Lệnh Tử Đô, Chu Tiêu Hàm và một vài đồng bạn khác cầm cung tên đứng cuối cùng.
Thế trận đơn giản lại đan xen liều mạng, chiến lực lớp Giáp tăng vọt. Quan quân có xu hướng suy tàn.
Chu Tiêu Hàm tưởng đây chỉ là kỳ khảo thí bình thường, đoạt lại cục diện là việc tiên quyết, lớp Giáp không hạ tử thủ với quan quân.
Năm người bảo vệ công tử mặc áo đen thấy thế, mỉm cười vỗ tay, đột nhiên ba mươi người ẩn nấp phía sau vọt lên.
Hóa ra đội quan quân này có tổng cộng tám mươi người.
Nhân số chiếm thế thượng phong, quan quân lại xách Lâm Thu Hà và hai người trúng thuốc mê lên, lôi bọn họ ra trước làm tường chắn sống!
Càng đáng sợ hơn là vị tiểu công tử mặc áo đen chủ soái giơ tay chỉ điểm, quan quân lấy mười mấy túi trắng ra.
Bọn họ liên tiếp ném thứ trong túi về phía lớp Giáp.
Sườn núi vang vọng tiếng kêu la.
Mộc Thanh Sương bị tiếng gào cắt đứt mạch suy nghĩ. Kính Tuệ Nghi tái mặt liều mạng ấn Kỷ Quân Chính xuống, không để hắn ta manh động.
“Quân Chính! Không được manh động!” Kính Tuệ Nghi nhỏ giọng quát.
Kỷ Quân Chính bị đè nặng giãy giụa muốn đứng lên, đôi mắt đỏ tươi hằn máu, nào còn dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi hôm.
“Buông ra! Thằng chó chết kia rải thứ gì vậy?! Đệ phải giết nó!”
Mộc Thanh Sương nhíu mày nhìn tình cảnh dưới núi.
Lớp Giáp bật khóc, mặt đỏ như màu gan heo, đau đớn tới mức cắn răng.
Quan quân liên tục ném bóng nước trong túi về phía lớp Giáp. Bóng nước khá mỏng, vừa ném trúng người hoặc vũ khí đã vỡ, chất lỏng văng khắp nơi.
Công tử mặc áo đen hưng phấn nhìn cảnh tượng bên dưới, còn tự mình ném một quả bóng nước.
Tề Tự Nguyên vọt lên trước, né tránh giống hệt rồng múa, khàn giọng quát mắng: “Quan quân vô sỉ! Các vị dám dùng nước trộn hạt mù tạc ám toán!”
Mộc Thanh Sương trên sườn núi hoàn toàn nổi điên.
Mắt hạnh tích tụ mây đen, nàng ngậm cốt tiêu vào miệng, thổi tiếng chim hoàn toàn khác lúc trước.
...
Vừa huýt còi, trong rừng có tiếng đáp lại.
Mộc Thanh Sương đứng dậy, cúi thấp thân mình quay trở về rừng.
“Chết rồi! Sương Nhi nổi điên!” Kính Tuệ Nghi sợ hãi kéo Kỷ Quân Chính đuổi kịp.
Lớp Mậu thấy ba vị thủ lĩnh quay về rừng, lục tục chạy theo.
Chờ mọi người tụ tập đông đủ, thấy Mộc Thanh Sương nói chuyện với nam tử thanh sam cao to da ngăm đen, cả đám há hốc mồm.
“Thuốc có ba phần độc. Đại tiểu thư…”
Mộc Thanh Sương lạnh lùng ngắt lời, “Đưa đây!”
Nam tử thanh sam không đọ lại khí thế nàng, đành đưa thứ gì đó trong tay cho nàng.
“Các ngươi không cần nhúng tay.” Mộc Thanh Sương hếch cằm, ngạo nghễ đáp, “Đại tiểu thư nhà ngươi tự mình giải quyết, tự mình đánh! Các ngươi lui xuống đi!”
Kính Tuệ Nghi sợ hãi, vội vàng dựa vào Kỷ Quân Chính bên cạnh, hai chân run rẩy, “Dọa tỷ sợ chết khiếp. Nếu điều động phủ binh Mộc gia trong núi, chỉ e Sóc Nam Vương phủ nghi ngờ Mộc gia tạo phản…”
Huynh trưởng Mộc Thanh Diễn của Mộc Thanh Sương được xưng “thiếu soái Lợi Châu”, thực ra chỉ là tin vịt.
Chức quan ở Lợi Châu của hắn ta là “An di hộ quân”, bảo vệ dân chúng, giám sát binh lính, có quyền chém giết đào binh lâm trận. Nếu chiến tranh, chức quan này nắm quyền hành lớn, bình thường lại chỉ làm việc nhàn tản. Không phải chức quan kế thừa, làm gì được danh “thiếu soái”.
Dân Lợi Châu gọi Mộc Thanh Diễn là “thiếu soái” không liên quan tới chức quan hắn ta, mà vì hắn ta nắm giữ toàn bộ phủ binh Mộc gia.
Phủ binh Mộc gia không nằm trong danh sách quan quân, thuần túy là tư binh Tuần Hóa Mộc gia, chỉ nghe lệnh Mộc gia. Quan quân không có quyền điều động.
Đến cả gia tộc nhiều đời sinh sống ở Lợi Châu cũng không biết binh lực phủ binh Mộc gia là bao nhiêu, chỉ biết quân Mộc gia chia làm hai đạo sáng tối.
Ám vệ Mộc gia hiếm khi lộ diện, nhưng chỉ cần vào rừng rậm Lợi Châu, đi đâu cũng thấy bọn họ ẩn thân.
Bọn họ bay nhảy quanh núi non trùng điệp như gió, vô số lần đánh lui quân địch nước láng giềng tập kích bất ngờ. Lợi Châu không những không ngán chiến hỏa Trung Nguyên lan đến, còn chẳng sợ quỷ quốc tóc đỏ ngôn ngữ cổ quái bên kia núi.
Đây là nguyên nhân Tuần Hóa Mộc gia được Lợi Châu kính ngưỡng.
Mộc Thanh Sương dùng cốt tiêu triệu hồi nam tử thanh sam, hiển nhiên người này là một trong số ám vệ Mộc gia.
Mộc Thanh Sương khí phách ra lệnh, người nọ không nhiều lời. Hắn ta ẩn thân lui vào rừng rậm, lặng lẽ tới mức chim không kêu, cỏ cây không lay động.
...
“Trảm hồn thảo. Ăn xong trong vòng mười hai canh giờ bách độc bất xâm, đao phủ vào người cũng
không đau, chuyên dùng cho quân tiên phong…” Mộc Thanh Sương nhìn đồng bạn, giơ chiếc túi trong tay, nghiêm nghị nói: “Nhưng mười hai canh giờ sau sẽ nằm liệt trên giường hai, ba ngày.”
Kỷ Quân Chính hất tay Kính Tuệ Nghi, vọt tới trước mặt Mộc Thanh Sương, “Ta đi với ngươi!”
Mười mấy đồng bạn dưới trướng Mộc Thanh Sương và Kỷ Quân Chính đồng thanh đáp: “Đi!”
Mộc Thanh Sương gật đầu, dặn dò Kính Tuệ Nghi, “Tỷ dẫn những người còn lại đi thêm bảy mươi dặm. Chỉ cần còn một người đúng hạn tới đích, lớp Mậu không mất mặt.”
Kính Tuệ Nghi lắc đầu mỉm cười, “Bạn cùng trường bị quan quân khinh thường sỉ nhục, chủ soái và đồng bạn của tỷ đều trượng nghĩa cứu người. Tỷ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Không biết đội quan quân này thuộc thế lực nào của Sóc Nam Vương phủ…” Mộc Thanh Sương cúi đầu, “Những người theo muội sẽ đắc tội với bên trên!”
Không đợi Kính Tuệ Nghi lên tiếng, một người khác nói: “Chúng ta quay về làm lớn, kéo bè kéo lũ để gia tộc ra mặt! Đi thôi!”
“Đúng vậy. Nhà chúng ta còn phải sợ? Bọn chúng vô sỉ trước, đắc tội thì đắc tội. Xem xem vách quan tài tổ tông nhà ai dày hơn?!”
“Đi thôi! Cho dù chọc trời khuấy đất, hai mươi mốt người chúng ta cũng đồng cam cộng khổ!”
Đám thiếu gia tiểu thư đồng loạt lên tiếng.
Ánh hoàng hôn chiếu vào rừng rậm, tỏa sáng những thiếu niên tràn trề khí phách.
...
Giây phút hai mươi mốt học sinh giẫm lên cành lá nhảy xuống, lớp Giáp quân lính sắp tan rã ngạc nhiên.
Dù sao lần khảo thí này có quy tắc “nhổ đầu lớp khác lấy chiến tích”. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là đám thiếu gia tiểu thư lớp Mậu xằng bậy xông tới thu đầu người.
Bọn họ tiêu hao lượng lớn thể lực, lại bị quan quân bỉ ổi hạ thuốc mê và nước mù tạc, sớm đã chật vật không chịu nổi. Dù đối mặt với lớp Mậu mọi ngày bọn họ luôn khinh ra mặt, bọn họ cũng không có sức chống trả.
Nào biết lớp Mậu lao xuống, hai mươi mốt người xếp thành tường thịt, bảo hộ lớp Giáp đội hình tán loạn phía sau.
“Mộc Thanh Sương, ngươi…” Chu Tiêu Hàm dính nước mù tạc, toàn thân đỏ như hỏa thiêu, rơi nước mắt khàn giọng gọi.
“Chu Tiêu Hàm, kéo bè kéo cánh mà lại thảm đến mức này, cái mũ ‘nỗi nhục của Võ đường Hách Sơn’ trả lại cho ngươi!”
Mộc Thanh Sương không quay đầu, cầm kiếm xoay chuyển, mỉm cười nói: “Bọn chúng không cần mặt mũi, ngươi vẫn còn thời gian giảng đạo lý, đúng là ngu ngốc.”
Kỷ Quân Chính phì cười quay đầu, chớp mắt với Chu Tiêu Hàm “Mang tàn binh nhà ngươi trốn sang bên, học tập lớp Mậu sử dụng chiến thuật không biết xấu hổ đi!”
Tiểu công tử mặc áo đen đứng cạnh đám quan quân nheo mắt, nở nụ cười âm độc, “Lại thêm đồ chơi, thú vị.”
Hắn ta nâng tay, mấy tên cấp dưới quay về trướng, lấy ra mười mấy túi trắng.
Sắc trời dần chuyển tối.
Mộc Thanh Sương cởi lớp ngụy trang trên người, mỉm cười với đối phương, “Hôm nay ai là đồ chơi của ai, ngươi sẽ nhận ra sớm thôi.”
Hai mươi người sóng vai bên nàng đồng loạt cởi ngụy trang xuống, tự mình cầm binh khí.
“Không nói tên?” Tiểu công tử áo đen nhíu mày.
Mộc Thanh Sương mỉm cười, “Chó chết, ngươi thấy quỷ bao giờ chưa?”
Hắn ta sầm mặt, há mồm định chửi.
“Ta đây…” Mộc Thanh Sương mỉm cười, đột nhiên lại gần hàng ngũ quan quân, cao giọng hô: “Lệnh Tử Đô, cung tiễn!”
Còn chưa dứt lời, Lệnh Tử Đô và Chu Tiêu Hàm hồi thần, giương cung tên yểm trợ cho nàng.
“Kính Tuệ Nghi dẫn cánh tả phá trận!”
“Kỷ Quân Chính! Dẫn cánh hữu đoạt túi bọn chúng!”
Mộc Thanh Sương vừa cầm kiếm vừa chỉ huy, “Trung quân theo ta cướp người!”
Lâm Thu Hà bị lấy làm tường thịt mơ màng mở mắt, nhìn lớp Mậu xưa nay ưa làm xằng làm bậy đội mũ cỏ nguệch ngoạc buồn cười, đằng đằng sát khí xông về phía nàng ấy.
Nước mù tạc bắn về phía họ, họ không hề lùi bước.
Đao thương trong tay quan quân không đâm chết người, nhưng khiến người ta da tróc thịt bong, trên người Lâm Thu Hà cũng lỗ chỗ vết thương.
Nàng ấy cảm thấy kỳ lạ. Không một ai lớp Mậu lùi về sau, kiên quyết xông về phía nàng ấy.
Rõ ràng Mộc Thanh Sương chỉ dẫn hai mươi người, khí thế lại ngang tàng hùng mạnh.
Tựa như thiên quân vạn mã sau lưng nàng.
_____________Lời tác giả:Ngày mai nửa hiệp đầu của Mộc tiểu Tướng quân, nửa hiệp sau của Chinh ca và Mộc tiểu Tướng quân! Hí hí.