Nửa tháng trước, Hạ Chinh nói với Mộc Thanh Sương hắn hẹn Lệnh Tử Đô, Tề Tự Nguyên bao giờ nghỉ tới Lợi Thành chơi. Nàng không hỏi đông hỏi tây, vậy nên không biết vì sao ba người họ hẹn tới Lợi Thành, chỉ nghĩ cả đám đi chơi mà thôi.
“Ừ.” Hạ Chinh bình tĩnh nhìn nàng, gian nan đáp: “Tham gia tuyển võ tốt.”
Cố gắng lắm mới nói được vài chữ ngắn ngủi.
Mộc Thanh Sương không tức giận. Ngoài dự đoán của Hạ Chinh, nàng nở nụ cười miễn cưỡng.
Xem ra ở Võ đường Hách Sơn hai năm, mặc dù việc học của nàng hoang đường có lệ, nhưng không phải không tiến bộ.
Ít nhất hiện tại nàng có thể “gặp chuyện không sợ hãi”.
Mộc Thanh Sương nhắm mắt, thở sâu, “Hẹn ước hai năm trôi nhanh quá.”
Binh thiếp đặt dưới hộp gỗ chỉ để lộ một góc, nhưng nàng vừa nhìn đã nhận ra nó.
Bởi vì hai năm trước Hạ Chinh cũng cầm tấm binh thiếp này, bị nàng cưỡng ép đốt đi.
Khi đó nàng tự cho là thông minh dùng kế hoãn binh, lấy “ân cứu mạng” làm lợi thế, hẹn ước hai năm với Hạ Chinh.
Nàng hứa nếu hai năm sau Hạ Chinh vẫn không thay đổi ý định, nàng sẽ để hắn rời đi.
Giờ ngẫm lại mới thấy Mộc Thanh Sương mười ba, mười bốn tuổi không biết trời cao đất dày. Nàng tưởng hai năm ngắn ngủi có thể thay đổi suy nghĩ người trước mắt.
Mộc Thanh Sương kiềm chế nỗi lòng cuồn cuộn, khi mở mắt ra, mắt hạnh ánh nước.
“Suýt chút nữa…” Nàng mỉm cười, “Muội thắng đúng không?”
Mặc dù nàng không nói ra thành lời, nhưng nàng tin tưởng hai năm qua Hạ Chinh tâm cứng như thép từng rung động vì nàng.
Nhất định.
Hạ Chinh cúi đầu gật nhẹ, xem như cam chịu.
“Vậy được rồi.” Mộc Thanh Sương quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vòng bạc nhẫn bạc, sau đó đóng hộp lại.
Không phải Hạ Chinh không biết ý nghĩa đai lưng khảm hoa bạc. Bởi vì hiểu, hắn mới tránh đi.
Hắn không cần nàng chờ. Hắn nguyện nàng vẫn là Đại tiểu thư Mộc gia vô ưu vô lo.
Hạ Chinh ngạc nhiên nhìn nàng hồi lâu, mím môi muốn nói gì đó.
Mộc Thanh Sương giơ tay ngăn hắn lại, “Lúc này muội không muốn nói chuyện với huynh, tạm thời không muốn nghe huynh nói cái gì. Muội cần suy ngẫm một số việc, huynh mau về đi. Còn mười ngày nữa sẽ tới ngày nộp binh thiếp nhập doanh, trong vòng mười ngày này muội sẽ cho huynh câu trả lời thích đáng.”
...
Đuổi Hạ Chinh về viện, Mộc Thanh Sương lững thững đi không mục đích, bất tri bất giác đi tới cửa hông, dọc theo con đường mòn tới phường dệt.
Bốn gã hộ vệ đuổi theo, lại bị nàng lạnh lùng đuổi về.
Trời tối đen như mực, phường dệt không một bóng người, chỉ có mấy chục khung cửi đặt ngay ngắn trong phòng.
Nàng lại gần chiếc khung cửi gắn bó với mình nửa tháng nay, cầm đai lưng đồng tâm gấm dệt được một nửa.
Nàng nhìn cây kéo, cuối cùng vẫn đặt đai lưng xuống, dịu dàng vuốt ve nó.
Dưới bóng đêm, đai lưng đồng tâm gấm buổi sáng còn thấy xấu xí vụng về, hiện tại lại tỏa ánh sáng mê hoặc lòng người.
Đó là mối tình đầu của Mộc Thanh Sương mười lăm tuổi. Nàng luyến tiếc.
Mộc Thanh Sương ngẩn ngơ ra ngoài, không phát hiện bóng đen lặng yên không một tiếng động núp sau phòng dệt.
Rời khỏi phường dệt, nàng thong thả đi vào khu rừng đối diện, dừng trước hồ nước không lớn không nhỏ.
Nàng ngồi xuống một tảng đá, lẳng lặng nhìn ánh trăng dưới nước.
Nếu có người hỏi Mộc Thanh Sương ngưỡng mộ Hạ Chinh điểm nào, chính nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hai người quen nhau đã được mười năm. Mặc dù Hạ Chinh không muốn thừa nhận thân phận “Rể nuôi từ bé của Mộc Thanh Sương”, nhưng từ khi nàng còn thơ đến khi trưởng thành, hắn vẫn luôn để nàng động tay động chân.
Đến khi trở thành tiểu cô nương, vào ngày giỗ thứ ba của mẫu thân, nàng mới hiểu câu nói “mẫu thân lên trời làm thần tiên” của huynh trưởng có nghĩa gì. Nàng khóc lóc đẩy ngã người nhà muốn trấn an, một mình chạy ra ngoài, muốn lên xem phần mộ tổ tiên trên núi. Trên đường đi, nàng trượt chân ngã vào hồ nước.
Trời đông lạnh lẽo, tảng băng mỏng lững lờ trôi, lạnh tới mức Mộc Thanh Sương không thể động đậy. Nàng cảm giác dưới hồ có một con yêu quái đang vươn cánh tay khổng lồ tóm lấy nàng, muốn kéo nàng xuống.
Lúc được cứu lên bờ, Mộc Thanh Sương mở mắt ra, nhìn mọi người vây quanh. Người đầu tiên nàng thấy là thiếu niên Hạ Chinh toàn thân ướt đẫm.
Vậy nên nàng không nghi ngờ trong lòng Hạ Chinh cũng có nàng.
Năm đó nàng đồng ý mẫu thân dẫn Hạ Chinh về. Sau khi mẫu thân mất, phụ thân giận chó đánh mèo, nàng kiên cường bảo vệ hắn, không keo kiệt chia sẻ hết thảy với hắn. Thậm chí nàng nghĩ nếu hắn nguyện ở lại, nàng sẽ giao toàn bộ phủ binh Mộc gia phụ thân huynh trưởng tặng nàng cho hắn.
Người ngoài thấy Mộc Thanh Sương khẳng khái nặng tình, Hạ Chinh lạnh lùng thụ động.
Nhưng nàng rõ ràng bản thân khẳng khái với Hạ Chinh, đều bởi vì những thứ kia nàng đều có. Dù nàng cho hắn, tương lai nàng cũng không sợ trắng tay.
Hạ Chinh lưu lạc chiến loạn tới đây, song thân qua đời, tông tộc tứ tán. Thiếu niên cô độc không có gì, chỉ có mạng.
Năm đó hắn không màng tính mạng nhảy xuống hồ cứu nàng, trao cho nàng toàn bộ những gì hắn có.
Từ trước tới nay Hạ Chinh không thua thiệt Mộc Thanh Sương.
Cách đó không xa có động tĩnh, Mộc Thanh Sương dần hồi thần. Nàng bối rối lau lệ, nghiêm mặt quay đầu, “Đã bảo các ngươi…”
“Thanh Sương tỷ, là muội!” Mộc Thanh Nghê lảo đảo chân ngắn, thở gấp chạy về phía nàng, “Muội là Đầu Đầu của tỷ! Tỷ không được mắng muội!”
Mộc Thanh Sương mỉm cười ôm cô bé vào lòng, không để cô bé đứng gần hồ nước, “Ai cho phép muội tới?”
“Muội nghe nói tỷ bị chọc tức…” Mộc Thanh Nghê ngẩng đầu xoa mặt nàng, giơ cỏ huyên lên, “Cho nè!”
Mộc Thanh Sương cầm nhánh cỏ huyên, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười. Đôi mắt nàng phản chiếu ánh trăng sáng.
Dân Lợi Châu buồn bực không chỗ phát tiết, có thể đặt một nhánh cỏ huyên dưới đất.
Cỏ huyên vong ưu, buông nó, buông bỏ ưu sầu.
Khi Mộc Thanh Sương chào đời, mẫu thân cố ý chọn “Huyên” làm nhũ danh cho nàng. Bà mong nàng một đời hạnh phúc, tuyệt không vong ưu.
Mộc Thanh Nghê nhỏ giọng thúc giục, “Ném đi!”
“Ừ.” Mộc Thanh Sương dịu dàng đáp, một tay ôm cô nương, tay kia cong lưng.
Đầu ngón tay chạm vào bùn đất ẩm ướt mềm mại, trái tim nàng thoáng đau đớn.
Ánh trăng trong mắt nàng không kiềm chế nổi, từng giọt nước mắt rơi như mưa.
Mộc Thanh Nghê trong lòng kiễng mũi chân, giơ tay nhỏ xoa đầu nàng, giọng nói thơm mùi sữa rầm rì: “À ơi à ơi, không giận nữa.”
...
Hai ngày sau, Mộc Thanh Sương sai người gọi Hạ Chinh tới sân ngoài viện mình.
Nàng không cố chấp kéo hắn vào trong viện, cùng hắn đứng dưới bóng cây, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
Hôm nay Mộc Thanh Sương mặc xiêm y
tơ tằm đỏ viền vàng, thướt tha dịu dàng, đuôi váy thêu cành lá diễm lệ, dễ dàng đoạt mắt người khác.
Thiếu niên Hạ Chinh mặc thanh sam đứng cạnh nàng, im lặng nhìn từng hành động của nàng, đáy mắt che giấu quyến luyến chua xót.
Cây mơ bên tường xum xuê tỏa lá, tạo một khoảng trời râm mát riêng.
Đang mùa hoa nở, phấn hoa mọc đầy đầu cành, hưởng thụ ánh nắng rạng ngời.
Mộc Thanh Sương ngẩng đầu nhìn đóa hoa, tiếc nuối thở dài.
Mấy tháng nữa hoa sẽ kết thành từng chùm mơ tươi ngon chín mọng.
Đáng tiếc lúc đó Hạ Chinh xa tận chân trời, không thể cùng nàng đứng dưới cây mơ uống rượu thưởng trăng.
Nàng thở dài, thương cảm nhìn Hạ Chinh.
Hạ Chinh cúi đầu, hoảng hốt nhắm mắt.
Mộc Thanh Sương thấy vậy, trịnh trọng nói: “Hạ Chinh, nhìn muội.”
Hạ Chinh mím môi nghe lời. Đôi mắt hoa đào phản chiếu vô số ánh sáng không tên.
“Con cháu Mộc gia nói được làm được, lời nói ra không thể rút lại.” Mộc Thanh Sương nghiêm giọng: “Muội cược thua.”
“Muội không thua.” Hạ Chinh đáp: “Huynh…”
Mộc Thanh Sương lắc đầu ngắt lời hắn.
“Muội tình nguyện ở bên huynh. Hiện tại đã không có kết quả, muội khổ sở oán hận, nhưng sẽ không lâu lắm. Huynh chỉ cần nhìn, không cần trấn an, không cần áy náy. Huynh phải tin Mộc Thanh Sương là cô nương tốt, thuở còn trẻ ái mộ một lang quân tốt không kém. Được ở bên huynh muội đã đủ hạnh phúc, không hơn.”
Mộc Thanh Sương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt nàng thấp thoáng ánh lệ, ngoài mặt lại nở nụ cười kiêu ngạo, tựa tường vi đẫm sương, xinh đẹp khiến người ta đui mù.
“Từ nay về sau chuyện trước kia của chúng ta hoàn toàn chấm dứt. Muội hiểu ý nghĩa món quà sinh nhật của huynh, cũng nguyện nhận lấy. Huynh an tâm làm chuyện của huynh, muội sẽ không chờ, không dây dưa. Sau này muội sẽ đối xử với huynh như huynh trưởng khác họ. Tương lai ở Trung Nguyên thế lực của huynh đơn bạc, bị người người khinh nhục, huynh cứ nói với muội. Muội và người nhà Mộc gia Tuần Hóa sẽ giúp huynh.”
Đây là kiêu ngạo của Đại tiểu thư Mộc gia.
Một khi đã yêu, nàng dám đánh cược hai năm, đánh cược thể diện tiểu cô nương để giữ hắn lại. Hiện tại Hạ Chinh vẫn giữ vững ước nguyện, nàng đúng hẹn thả hắn về trời cao.
Nàng dùng hết toàn lực thử qua, rốt cuộc không thắng nổi khát vọng và tín niệm của Hạ Chinh. Phải từ bỏ ký ức kề vai sát cánh, nàng thương tâm mất mát, thậm chí không cam lòng phẫn nộ.
Nhưng Mộc Thanh Sương không sợ, không yếu đuối tới mức không gượng dậy nổi, chua xót cho bản thân.
Làm hết sức, không hối hận.
Hạ Chinh mím môi, hốc mắt ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn sang bên.
Mộc Thanh Sương lấy binh thiếp trong ống tay áo, đặt lên ngực hắn, cười nói: “Hạ Nhị ca, cút đi, phóng sinh huynh.”
...
Buổi tối, Hạ Chinh lại tới phường dệt, nương theo ánh trăng mỏng manh nhìn nửa chiếc đai lưng đồng tâm gấm trên khung cửi.
Đêm hạ, ve kêu râm ran. Bóng hình trong phòng càng thêm lạnh lẽo cô đơn.
Hắn cẩn thận vuốt ve nửa chiếc đai lưng, quyến luyến xoa từng đường kim mũi chỉ, một lần lại một lần.
Hồi lâu sau, hắn thì thào tự nói: “Suốt hai năm lưu lạc từ Hạo kinh tới Lợi Châu, ta tận mắt chứng kiến máu chảy thành sông, xác chết như ngả rạ.”
Mặc dù đã cách mười năm, Hạ Chinh vẫn mơ thấy địa ngục nhân gian đáng sợ.
Hắn không thể quên vó ngựa Thổ Cốc Khế đạp phá Hạo kinh và ba châu lân cận. Thành trì cẩm tú sơn hà lộng lẫy trở thành vùng đất chết khô cằn.
Gia thần và hộ vệ bảo vệ hắn lần lượt ngã xuống.
Vô số người không quen từ từ ngã xuống.
Những năm qua, những khuôn mặt đầm đìa máu luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Hắn không thấy rõ khuôn mặt họ, lại có thể nhìn thấy tâm nguyện chưa thành của họ.
Hắn nhất định phải tự tay báo thù cho phụ mẫu, đoạt lại Hạo kinh và ba châu lân cận.
Đó là món nợ Phong Nam Hạ thị còn thiếu Trung Nguyên.
Cho dù Hạ Chinh không phải huyết mạch duy nhất còn tồn tại của gia chủ Hạ thị, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, càng không thể quên.
Phải làm.
Kể cả tự tay vứt bỏ tiểu cô nương trong lòng.
Kể cả đẫm máu bỏ mình.
Kể cả da ngựa bọc thây.
Hắn biết chỉ cần bản thân lên tiếng, Mộc Thanh Sương nguyện ý chờ. Thậm chí cô nương quật cường không sợ trời không sợ đất sẽ buông bỏ cuộc sống bình an vốn có, theo hắn vào núi đao biển lửa.
Nhưng hắn luyến tiếc.
Mộc Thanh Sương là cô nương tốt nhất đời này, nàng nên sống cuộc đời tốt nhất.
Thống khoái đường hoàng, vô ưu vô lo.
Cùng phu quân sống đến già, con cháu đầy đàn, mãi mãi không dứt, an yên ở lại Lợi Châu Mộc gia hưởng thụ mấy trăm năm tiền đồ cẩm tú.
Nếu ông trời cho hắn sống đến lúc đó, chứng kiến tiểu cô nương kiêu ngạo thành tiểu lão thái thái kiêu ngạo…
Thật tốt biết bao.