Rể quý rể hiền - Full

CHƯƠNG 123


trước sau

Đám người Vũ Hoàng Minh cảm thấy toàn bộ mặt đất đều đang không ngừng rung chuyển.

Giống như là động đất vậy!

Cho dù Vũ Hoàng Minh đang chìm đắm trong dục vọng thì anh ta vẫn rất sợ chết.

Vì thế, sau khi âm thanh vang dội này phát ra, trong nháy mắt, anh ta buông Kim Tuyết Mai ra, quay người muốn chạy ra bên ngoài.

Trong lúc xảy ra động đất lại tránh ở bên trong một kho hàng bị bỏ hoang, nhiều năm không tu sửa gì, đơn giản không khác gì ngồi yên chờ chết.

"Vũ Hoàng Minh, tao đến rồi đây, Kim Tuyết Mai đâu!" Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

Tiếng quát lớn này xen lẫn tức giận và khẩn trương, tiếng quát rất lớn.

Trong nháy mắt, bước chân của Vũ Hoàng Minh hơi dừng lại, sau đó anh ta cười ha hả!

Còn Kim Tuyết Mai, vốn dĩ cô sắp rơi vào hôn mê, lúc này đây, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa.

Giờ phút này, nước mắt của Kim Tuyết Mai lại một lần nữa chảy ra.

Cho dù trước đó cô muốn dùng cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, cô cũng không chảy một giọt nước mắt nào.

Thế nhưng lúc này, nghe thấy câu nói này của Cao Phong, rốt cuộc Kim Tuyết Mai không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

Cô biết, sao Cao Phong có thể không đến đây cứu cô chứ? Dù sao Cao Phong yêu cô như thế cơ mà!

Cao Phong biết rõ nơi này có mai phục, nhưng anh vẫn đến đây!

Tuy Kim Tuyết Mai cảm thấy Cao Phong rất ngu ngốc, nhưng trong lòng cô thật sự rất cảm động.

Rầm!

Vũ Hoàng Minh dùng một chân để đá văng cửa kho hàng, nhìn hết cảnh tượng ở bên ngoài.

Tuy trong lòng Vũ Hoàng Minh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này đây, khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta vẫn bị giật nảy mình.

Lúc này ở bên ngoài đã chật kín người, mấy trăm người anh em của anh Lâm đã vây quanh Cao Phong.

Vốn dĩ là tường bao xung quanh nơi này rất cao, thế mà lúc này lại bị đổ một đoạn dài. Đến tận bây giờ Vũ Hoàng Minh mới biết được, tiếng vang lớn vừa rồi là do đám người Cao Phong cứ thế lái xe đâm vào.

Bức tường bao cao ba mét, cứ như thế bị đâm đổ, mà chiếc xe chiếc xe Mercedes Benz trước mặt này cũng nát bét.

Giờ phút này đây, bên phía Cao Phong có gần 80 người, nhưng ở trước mặt mấy trăm anh em của anh Lâm, quả thật không đáng chú ý.

Cao Phong bị tầng tầng lớp lớp người bao vây lại.

Chỉ cần anh Lâm hoặc là Vũ Hoàng Minh ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt, những người này có thể xông lên, diệt sạch đám người Cao Phong.

Chẳng qua, Cao Phong lại không một chút để ý, trên mặt anh càng lộ ra vẻ lạnh nhạt, không một chút khẩn trương hay sợ hãi nào.

Vũ Hoàng Minh nhìn thấy dáng vẻ này của Cao Phong, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.

"Cao Phong, mày thật sự dám đến đây?” Vũ Hoàng Minh cắn răng quát.

"Kim Tuyết Mai đâu!” Cao Phong lười nói nhảm với Vũ Hoàng Minh.

Hôm nay, chuyện đã đến nước này, cũng nên có một kết quả.

Nếu Vũ Hoàng Minh này đã dám ra tay với Kim Tuyết Mai, như vậy giữa Cao Phong và anh ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng đàm phán trong hòa bình.

"Ha ha ha, cô ta đang chờ mày đấy, tao cũng thế, tao chờ mày đến để chơi cô ta ngay trước mặt mày.” Trong miệng Vũ Hoàng Minh nói ra mấy lời không sạch sẽ.

Cao Phong không nhịn được nhíu mày, trong ánh mắt của anh lóe lên lạnh lùng.

Nhưng anh cũng không vội vã nói gì cả.

Hiện tại Kim Tuyết Mai còn đang nằm ở trong tay Vũ Hoàng Minh, Cao Phong quả thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Cao Phong! Anh đừng để ý đến em, anh đi đi, em không sao!” Bỗng nhiên, Kim Tuyết Mai dùng hết sức lực, nói to ra bên ngoài.

Trong lòng Cao Phong không nhịn được chấn động, vội vàng nhìn về phía bên trong kho hàng.

Mời đọc truyện trên truyện 88

Vũ Hoàng Minh âm trầm cười một tiếng, trực tiếp tránh người ra, để Cao Phong có thể nhìn thấy tình cảnh của Kim Tuyết Mai.

Lúc này, áo khoác của Kim Tuyết Mai đã bị xé rách, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, tóc cô bù xù, trán còn đang không ngừng chảy máu.

Cao Phong nhìn thấy cảnh này, anh vô cùng đau lòng, đồng thời rất tức giận.

//
Nhìn dáng vẻ của Kim Tuyết Mai bây giờ, Vũ Hoàng Minh còn chưa kịp làm gì cô, nhưng điều đó cũng không thể lắng lại lửa giận trong lòng Cao Phong!

"Vũ Hoàng Minh, hôm nay Cao Phong tao sẽ giết mày!” Cao Phong nghiến răng ken két, trong lòng tràn ngập hận
ý.

"Ha ha ha, Cao Phong, mày chỉ là một thằng rác rưởi mà thôi, cũng không nhìn xem chính mình là mặt hàng gì?”

"Mày có thể đi đến trước mặt ông đây hay không, việc này còn chưa biết được, ai cho mày dũng khí nói ra những lời đó?”

Trên mặt Vũ Hoàng Minh rất phách lối, trong lòng anh ta lại càng thêm thoải mái.

Từ sau khi quen biết Cao Phong, anh ta nhiều lần ăn thiệt trong tay Cao Phong, lần này, cuối cùng anh ta cũng có thể ép được Cao Phong xuống.

Làm sao anh ta có thể không hãnh diện, làm sao anh ta có thể không thoải mái?

Đơn giản là quá sung sướng rồi, cho dù là ai, cho dù là chuyện gì, anh ta đều không coi ra gì!

"Tuyết Mai, chờ anh, anh sẽ đến cứu em!"

Cao Phong nói với Kim Tuyết Mai một câu, sau đó đi thẳng về phía trước.

"Ha ha ha, phế vật! Hôm nay tao sẽ để cho mày xem một chút cái gì gọi là chênh lệch thực lực!”

"Anh Lâm, phế bọn chúng đi, ngăn Cao Phong lại!”

"Tôi muốn chơi Kim Tuyết Mai ở ngay trước mặt anh ta, để anh ta cảm nhận được cái gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Lúc này đây, tất cả đám người của Vũ Hoàng Minh đã rơi vào trong trạng thái điên cuồng, giống như một con thú dữ, vẻ mặt hằm hằm nhìn vào Cao Phong.

"Yes sir! Các anh em, muốn tiền, muốn địa vị, đây chính là lúc thử thách mấy người, cản bọn chúng lại!” Anh Lâm hét to một tiếng, trong nháy mắt, cánh tay đầy hình xăm của anh ta vung lên.

"Hôm nay, ai giúp Vũ Hoàng Minh đều sẽ phải chết!" Ánh mắt Cao Phong lạnh lẽo như băng giá, gắn từng chữ một, tiếp tục đi về phía trước.

Đầu tiên, đám người anh Lâm sững sờ, sau đó không nhịn được cười ha ha. "Chỉ bằng đám rác rưởi này, lại dám cuồng vọng như thế?”

"Các anh em, chôn sống bọn họ cho tôi!" Anh Lâm lại một lần nữa ra lệnh.

"Đánh chết bọn chúng!”

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm tên đàn em của anh Lâm đều xông lên.

Từng kẻ đều như hổ như sói, trong tay cầm gậy gộc, dáng vẻ rất hưng phấn.

Cuộc chiến lấy nhiều đánh ít này, cho dù dùng đầu ngón chân cũng sẽ biết ai thắng.

Vũ Hoàng Minh cứ như thế đứng ở trên bậc thang ở cửa ra vào, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Cao Phong.

Anh ta muốn nhìn xem, Cao Phong có thể đi được đến trước mặt anh ta hay không.

Anh ta chính là muốn để Cao Phong cảm nhận được loại cảm giác tuyệt vọng đó, cảm nhận được loại cảm giác bất lực.

"Bởi vì tao muốn để Cao Phong mày hiểu rõ, mày chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi!" Vũ Hoàng Minh cắn răng cười nói.

Trong khoảng đất trống trước cửa kho hàng, hai phe chiến đấu dữ dội.

"Thề phải bảo vệ an toàn cho anh Phong!” Đại Hùng giận dữ hô to một tiếng, sau đấy tức giận cầm ống thép trong tay lên, một ống thép vung xuống, đánh cho một người đàn ông ngã xuống đất.

"Thề phải bảo vệ an toàn cho anh Phong!”

Một đám vệ sĩ mặc đồ đen cùng nhau hô vang, trong tay bọn họ đều là dao găm quân đội, bắt đầu vây ở giữa Cao Phong.

Những vệ sĩ mặc đồ đen này đều được trang bị thống nhất, tất cả đều là dao găm quân đội, mặc dù không dài như ống thép kia, nhưng thương tổn nó gây ra, không phải là thứ mà ống thép có thể so sánh được.

Vừa đâm xuống một cách chuẩn xác, chính là một lỗ thủng.

Bịch bịch bịch, rầm rầm rầm.

Chỉ trong nháy mắt, người hai bên anh đến tôi đi, toàn lực chiến đấu.

Những người bên cạnh Cao Phong tạo thành một vòng tròn, đưa lưng về phía Cao Phong, bảo vệ Cao Phong ở giữa.

Còn Cao Phong, sắc mặt anh hờ hững, từng bước, từng bước, đi về phía Vũ Hoàng Minh.

Vũ Hoàng Minh hoảng sợ phát hiện, mấy trăm tên đàn em của anh Lâm kia, thậm chí ngay cả một góc áo của Cao Phong cũng không chạm đến.

Là mấy trăm người đấy, thế mà không cách nào phá được vòng vây phòng thủ của mấy chục người bên Cao Phong, chuyện này, sao có thể?

Những vệ sĩ mặc đồ đen bên người Cao Phong, bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là người mà đám lưu manh có thể so sánh được.

Mời đọc truyện trên truyện 88

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện