"Chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin tao, tao có thể thả cô ta ra!”
Lúc này đây, vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh tràn đầy dữ tợn, giống như một con sói đói, nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Những lời này của anh ta khiến cho toàn trường xôn xao.
Để cho đối phương quỳ xuống trước mặt mình, đây quả thật là một sỉ nhục lớn nhất với đối phương!
Dưới gối đàn ông là vàng, làm sao Cao Phong có thể quỳ xuống trước mặt Vũ Hoàng Minh?
Hơn nữa, giờ phút này đây, vợ của Cao Phong là Kim Tuyết Mai cũng đang có mặt nơi này.
Một người đàn ông, ở trước mặt người phụ nữ của mình, lại quỳ xuống trước mặt một người đàn ông khác, đây là một sự sỉ nhục đến mức nào?
Ngay cả đám người anh Lâm cũng cảm thấy Vũ Hoàng Minh có phần quá đáng.
Còn đám người Đại Hùng kia lại càng thêm giận dữ, trong mắt bọn họ dấy lên ánh lửa.
Vũ Hoàng Minh không biết thân phận của Cao Phong, nhưng bọn họ biết.
Thân là con cháu nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, là người thừa kế tương lai của nhà họ Cao, làm sao có thể quỳ xuống trước Vũ Hoàng Minh?
Đừng nói anh ta là con trai của Vũ Hoàng Lê, cho dù anh ta có là người đứng đầu nửa thành phố Hà Nội này, anh ta cũng không có tư cách đó.
Lúc này, Cao Phong rơi vào trầm mặc, vẻ mặt không cảm xúc, không nói một lời.
Không phẫn nộ, cũng không từ chối, giống như đang suy tư chuyện gì đó.
“Anh Phong, anh không thể quỳ!" Đại Hùng kêu to một câu.
"Anh Phong, anh không thể quỳ!" Những vệ sĩ áo đen khác càng không ngừng hò hét.
Thân phận của Cao Phong vô cùng quý giá, sao có thể quỳ xuống trước người khác?
Ai có thể nhận nổi lễ lớn như vậy?
Trên thế giới này, ai có thể nhận được lượt quỳ lạy của người nắm quyền tương lai của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh?
"Cao Phong, nếu như anh thật sự quỳ xuống, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!” Kim Tuyết Mai cũng hét lên một câu.
Vũ Hoàng Minh rất ung dung, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Cao Phong.
Cho dù Cao Phong quỳ hay không quỳ, trên thực tế đều không đổi được bất kỳ kết quả gì, Vũ Hoàng Minh vẫn sẽ không chút nương tay đối phó với đám người Cao Phong.
Chẳng qua anh ta chỉ muốn nhục nhã đám người Cao Phong mà thôi, nhục nhã Cao Phong ở ngay trước mặt Kim Tuyết Mai.
Điều đó sẽ khiến cho trong lòng Vũ Hoàng Minh cảm thấy vô cùng vui sướng.
"Cao Phong à, mày quỳ hay không quỳ?” Vũ Hoàng Minh quát to một tiếng.
"Tao khuyên mày không nên chặn hết đường đi của mình.”
"Cao Phong tao chỉ có thể quỳ lạy trời đất, ngay cả đến cha mẹ, tao cũng sẽ không quỳ, mày lại bảo tao quỳ xuống ư?" Vẻ mặt Cao Phong hờ hững nói.
Năm đó sau khi Cao Phong anh bị nhà họ Cao đuổi ra ngoài, đối với nhà họ Cao, anh đã không còn bất kỳ tình cảm gì.
Vì thế cho dù là cha mẹ của anh đến, anh cũng sẽ không quỳ xuống.
Vũ Hoàng Minh này chỉ là một tên hề, lại dám bắt Cao Phong anh quỳ xuống?
Đừng nói là hiện tại, Cao Phong đã là con cháu nhà họ Cao, cho dù anh vẫn là tên vô dụng kia, anh cũng sẽ không làm như thế.
"Con mẹ nó, mày còn dám mạnh miệng như thế à?"
"Vậy mày cứ chống mắt lên mà xem, xem tao có dám giết chết cô ta hay không?” Vũ Hoàng Minh thẹn quá hóa giận, dao găm trong tay anh ta, đột nhiên hướng về phía trước, cứa một chút.
"Dừng tay!" Cơ thể Cao Phong chấn động, vươn tay quát.
Lúc này dao găm trong tay Vũ Hoàng Minh đã cứa lên cổ Kim Tuyết Mai, cứa ra một tơ máu.
Tuy vết thương rất nhỏ, nhưng vô cùng nguy hiểm, dù sao động mạch chủ của con người chính là ở chỗ này!
"Cao Phong, anh đừng lo cho em, em không sao đâu.” Kim Tuyết Mai chậm rãi lắc đầu.
“Mày quỳ hay không quỳ!" Vũ Hoàng Minh nhìn chằm chằm Cao Phong, trong tay anh ta nắm thật chặt dao găm.
"Tao quỳ xuống, mày phải thả cô ấy ra!” Cao Phong lạnh nhạt nói.
"Ha ha, vậy phải xem mày quỳ có làm cho tao hài lòng hay không?” Vũ Hoàng Minh cười to.
"Đây là mày nói đấy nhé!" Chỉ một lát sau, Cao Phong chậm rãi gật đầu.
//
Ba năm trước đây, khi Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao, anh đã lập ra lời thề.
Từ nay về sau, Cao Phong anh chỉ có thể quỳ lạy trời đất, không bao giờ quỳ lạy bất
kỳ một trưởng bối nào nhà họ Cao nào.
Nói cách khác, trên thế giới này, từ ba năm trước đây đã không có ai làm cho Cao Phong phải quỳ xuống.
Nhưng Kim Tuyết Mai lại không giống thế.
Kim Tuyết Mai chính là toàn bộ thế giới của Cao Phong!
Vì Kim Tuyết Mai, cho dù vi phạm lời thề thì sao chứ?
"Được!" Cao Phong đồng ý, sau đó chậm rãi giang hai tay ra.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Anh Phong, anh không được làm thế không được làm thế!" Vành mắt của Đại Hùng đỏ bừng.
“Anh Phong... Anh không thể, không thể quỳ..” Lúc này đây, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đều lên tiếng.
Vốn dĩ bị mười mấy người vây đánh, bọn họ cũng sẽ không kêu đau, nhưng bây giờ lại cùng nhau chảy nước mắt.
Cao Phong không nói một lời, đầu gối của anh hơi trùng xuống.
"Ha ha ha, Cao Phong à Cao Phong, mày chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, vĩnh viễn chỉ là một tên phế vật quỳ xuống trước mặt tao!"
Vũ Hoàng Minh cười ha hả, trong lòng anh ta cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến cực điểm.
"Khoan đã!"
Chẳng qua ngay lúc Cao Phong sắp quỳ trên mặt đất, Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên ngăn Cao Phong lại.
"Đứng lên!" Vũ Hoàng Minh vênh mặt hất hàm sai khiến với Cao Phong.
Không ai biết Vũ Hoàng Minh đang nghĩ gì, chẳng lẽ anh ta đột nhiên trở nên nhân từ rồi?
Chỉ có chính bản thân Vũ Hoàng Minh mới biết, vì sao anh ta lại muốn làm như thế.
Anh ta chính là muốn, lúc Cao Phong sắp quỳ xuống, lại ngăn Cao Phong lại, đợi một lúc nữa lại để cho Cao Phong quỳ xuống, làm như thế sẽ càng khiến anh ta cảm thấy dễ chịu.
Đồng thời, trước khi Cao Phong quỳ xuống, Vũ Hoàng Minh có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Tìm Cao Phong báo thù chỉ là phụ, nếu như từ trên người Cao Phong, anh ta có thể đạt được lợi ích mà mình muốn, như vậy đương nhiên càng thêm hoàn mỹ.
"Cao Phong, mày thật đúng là có bản lĩnh, thế mà lại có thể nhờ được Lâm Vạn Quân tạo áp lực cho công ty nhà tao, mày nghĩ đó là giỏi ư?"
"Tao nói cho mày biết, mày nghĩ quá ngây thơ rồi! Hiện tại tao muốn mày gọi điện thoại, hủy bỏ tất cả những thủ đoạn đang dùng để đối phó với công ty nhà tao!"
"Còn nữa, tốt nhất là phải để cho công ty nhà tao một số lợi ích gì đó, ha ha ha.” Đây chính là tính toán của Vũ Hoàng Minh.
Không phải Vũ Hoàng Lê đã nói, anh ta chỉ biết gây chuyện, chỉ biết đẩy nhà họ Vũ đến tình trạng muôn đời muôn kiếp không trở lại được ư?
Hôm nay, Vũ Hoàng Minh anh sẽ chứng minh cho Vũ Hoàng Lê thấy, anh ta có thể cứu vãn được nhà họ Vũ, thậm chí có thể mang đến càng nhiều lợi ích hơn cho nhà họ Vũ.
"Được!" Cao Phong dừng lại một lát, sau đó gật đầu đồng ý, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Chú Lâm, chú hãy hủy bỏ hết tất cả sự trừng phạt với nhà họ Vũ, mặt khác, nếu như bọn họ có yêu cầu gì, chú hãy thỏa mãn bọn họ."
Cao Phong gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân, nói mấy câu ngắn gọn.
Lâm Vạn Quân không cần suy nghĩ nhiều, lập tức biết hiện tại, nhất định Cao Phong đang phải chịu uy hiếp gì.
Nếu không, Cao Phong hận Vũ Hoàng Minh như thế, làm sao lại hủy bỏ hết tất cả sự trừng phạt với nhà họ Vũ?
"Cậu Phong, tôi hiểu rồi, cậu chờ một lát, sự trợ giúp cấp hai của chúng ta sắp đến thành phố Hà Nội."
"Mong cậu Phong nhất định phải chú ý đến an toàn của mình, nếu không, sau khi qua đời, lão già này không cách nào đối mặt với ông cụ Cao!”
Lâm Vạn Quân nói ra những lời từ tận đáy lòng, thậm chí còn mang theo nghẹn ngào.
"Được!" Cao Phong không nói gì thêm, chỉ nói một chữ, sau đó cúp máy.
"Nếu như mày dám lừa tao, ngay lập tức ông đây sẽ chôn sống hai chúng mày! Tao chỉ cho mày 5 phút.”
Vũ Hoàng Minh vừa nói, vừa đưa tay khởi động lại điện thoại.
Anh ta đang dự định, chờ thêm vài phút nữa, anh ta sẽ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình bên phía Vũ Hoàng Lê, để xem công ty nhà anh ta ra sao rồi.
Nhưng Vũ Hoàng Minh không nghĩ đến, mới ba phút, Vũ Hoàng Lê đã gọi điện thoại đến.
Mời đọc truyện trên truyện 88