Rể quý rể hiền - Full

CHƯƠNG 134


trước sau

Cao Phong nói như vậy xong, những người khác không dám nói gì nữa.

Lúc này Cao Phong để hai tay ra sau lưng, đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn Kim Tuyết Mai ở bên trong, ngay từ đầu đã không có hứng thú nhìn mọi người một cái.

Giống như để vương, giang sơn vạn dặm đều không đáng để anh quay đầu.

Trong mắt anh, chỉ có mình Kim Tuyết Mai.

Sắc mặt Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ đều rất khó coi, giống như bị người ta tát mạnh mấy cái, không khác gì màu gan heo.

Vốn dĩ bọn họ muốn tới đây xem kịch vui.

Kết quả màn kịch vui thật sự diễn ra, chẳng qua không như bọn họ nghĩ.

Bọn họ vốn cho rằng, chắc chắn sẽ thấy cảnh Cao Phong đau đớn cầu xin Vũ Hoàng Lê tha thứ.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, sẽ thấy cảnh Vũ Hoàng Lê khổ sở cầu xin Cao Phong tha thứ.

Đúng là khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.

"Dù sao mấy người không tới thăm Tuyết Mai, nếu không còn chuyện gì thì đi đi.” Kiều Thu Vân ra mặt lạnh lùng nói.

Đám Kim Hùng Sơn á khẩu không trả lời được, muốn phản bác gì đó, nhưng hoàn toàn không tìm được lời phản bác, đành phải oán hận rời khỏi nơi này.

Rất nhanh, một lần nữa, trong hành lang chỉ còn lại ba người.

"Cao Phong, con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc là con có thân phận gì, Tuyết Mai nói con không phải là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh." Kiều Thu Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Phong, nghiêm túc hỏi.

"Cho dù con là ai, con đều không hại Tuyết Mai, cũng sẽ không hại hai người.” Cao Phong im lặng một lát, giọng điệu bình thản trả lời.

Kiều Thu Vân còn định hỏi gì đó, nhưng bị Kim Ngọc Hải kéo lại.

Có câu này của Cao Phong là đủ rồi, còn cần Cao Phong nói gì nữa sao?

Những chuyện mà Cao Phong làm, bọn họ đều thấy rõ trong mắt, ba năm qua vẫn luôn đối xử với Kim Tuyết Mai tốt trước sau như một.

Đối mặt với chán ghét của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải, Cao Phong cũng nén giận, chưa từng bày tỏ không tôn kính với đám người Kiều Thu Vân.

Ít nhất Cao Phong đang cho thấy một thái độ, con có thể đối phó bất kỳ kẻ nào, nhưng sẽ không đối phó hai người.

Cho nên Kim Ngọc Hải cảm thấy, như vậy là đủ rồi.

Vốn dĩ ông ấy dự định bảo Cao Phong giúp đỡ nhà họ Kim một chút, nhưng hiện giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

Hành động, việc làm của đám người Kim Hùng Sơn đã khiến Kim Ngọc Hải hoàn toàn thất vọng đau khổ.

Lúc này Kim Tuyết Mai nằm ở trên giường bệnh, bọn họ đều không nhìn lấy một cái, có thể coi là người thân được sao?

Đã không còn bất cứ tình thân nào nữa rồi.

"Mẹ, con muốn đổi phòng bệnh cao cấp cho Tuyết Mai, mẹ gọi bác sĩ giúp con đi."

Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai ở trong phòng bệnh, nhẹ giọng nói.

Kiều Thu Vân sửng sốt, sau đó không tự chủ được gật đầu.

Chuyện này nếu là trước đây, quả thực không dám tưởng tượng.

Trước đây bà ấy chỉ ra lệnh cho Cao Phong làm, nếu làm chậm một chút bà ấy sẽ mắng vài câu, sao có thể nghe lời Cao Phong nói.

Hiện giờ thì sao, vậy mà hiện giờ bà ấy lại làm theo lời anh nói.

"Nếu đổi phòng bệnh cao cấp, chắc hẳn là tốn không ít tiền đúng không?” Kim Ngọc Hải kéo Kiều Thu Vân lại.

Kiều Thu Vân sửng sốt, cũng đứng yên tại chỗ.

"Không sao, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ biện pháp” Cao Phong nhẹ giọng trả lời.

Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải liếc nhau, vẫn làm theo lời Cao Phong nói.

Dưới sức mạnh của tiền, Kim Tuyết Mai nhanh chóng được đẩy vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cả căn phòng chỉ có một bệnh nhân là Kim Tuyết Mai.

Căn phòng được trang trí giống như ở nhà, có đủ loại thiết bị cần gì là có.

Điều này khiến Kiều Thu Vân liên tục cảm thán, quả nhiên là có tiền thật tốt!

Có tiền, thật sự có thể hưởng thụ đặc quyền mà rất nhiều người không thể hưởng thụ.

Còn Kim Ngọc Hải sao, trước đây cho tới bây giờ ông ấy đều không nghĩ tới, bệnh viện còn có nơi như vậy.

"Hai người về đi, để con trông Tuyết Mai cho” Cao Phong nói với hai người.

Kiều Thu Vân kiên trì không đồng ý, nói phải ở nơi này với Kim Tuyết Mai, nói cái gì cũng không chịu rời đi.

Cao Phong
không kiên trì nữa, khẽ gật đầu, cầm di động đi ra khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài hành lang.

"Cậu Phong! Cậu còn chưa nghỉ ngơi sao?” Lâm Vạn Quân nghe điện thoại, nhanh chóng hỏi.

"Không phải là chú Lâm cũng chưa ngủ đấy sao?" Cao Phong thản nhiên trả lời.

Lâm Vạn Quân hơi xấu hổ, hôm nay Cao Phong xảy ra chuyện lớn như vậy, Cao Phong không ngủ ông ta đâu dám ngủ!

"Lão già này đầu thể so được với cậu chủ Cao, cô Kim thế nào rồi?" Lâm Vạn Quân vội vàng hỏi.

“Đã không còn gì đáng ngại, chuyện bên kia xử lý thế nào rồi?" Cao Phong gật đầu.

"Vũ Hoàng Minh sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cậu chủ Cao nữa, còn có tập đoàn Vũ Vương, bọn họ cũng đã rời khỏi thành phố Hà Nội trong đêm”

"Sản nghiệp của bọn họ ở thành phố Hà Nội, hơn phân nửa được bất động sản Phong Mai tiếp nhận, tiếp nhận vô điều kiện, đây cũng là ý của Vũ Hoàng Lê.” Lâm Vạn Quân cung kính trả lời.

“Trái lại ông ta rất thông minh, nếu Vũ Hoàng Minh bằng một phần mười ông ta, thì đã không thành ra như vậy rồi." Cao Phong sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng nói xong.

Vũ Hoàng Lê dùng chiêu đấy để loại bỏ tai họa rủi ro, đúng là rất hay.

Hiện giờ ông ta đã thấy được sức mạnh của Cao Phong, cho nên lúc này lập tức thay đổi thái độ.

Tiền bạc có là gì, nếu ngay cả nhà họ Vũ đều không còn, cho dù nhiều tiền tới mấy, chẳng phải vẫn bị người ta từng bước xâm chiếm sao?

Cho nên ông ta nói như vậy, đơn giản là muốn biểu đạt thành ý của mình với Cao Phong, có lẽ cũng có thêm ý xin lỗi.

Dù sao Kim Tuyết Mai đã bị thương thành như vậy.

"Nếu ông ta đưa, vậy lấy đi, chú nhận những công ty này, ngoài ra công ty sẽ là của Kim Tuyết Mai theo pháp luật, vào lúc thích hợp cháu sẽ đưa cho cô ấy” Cao Phong dặn dò Lâm Vạn Quân.

"Vâng, cậu Cao! Cậu còn gì dặn dò không?” Lâm Vạn Quân cung kính hỏi.

"Tạm thời không còn, có chuyện gì cháu sẽ gọi điện cho chú, chú Lâm nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày này, cháu sẽ ở bên Tuyết Mai” Cao Phong nghĩ một lát, sau đó đáp lại một câu, lập tức cúp điện thoại.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Trong ba ngày này, Cao Phong không rời đi đâu, chỉ trông nom bên cạnh Kim Tuyết Mai.

Mãi cho đến khi Kim Tuyết Mai hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, Cao Phong mới chậm rãi yên lòng.

Trong ba ngày ở bên nhau này, tất nhiên là tình cảm của hai người cũng dần ấm lên.

Dù sao đối với hai bọn họ mà nói, thời gian như vậy rất hiếm thấy.

Ba năm trôi qua, hai người chưa từng bên nhau như hình với bóng như vậy.

Mà trong ba ngày này, thành phố Hà Nội cũng xảy ra một chuyện rất lớn.

Tập đoàn Vũ Vương ở thành phố Hà Nội, vậy mà sụp đổ chỉ trong một đêm, rời khỏi thành phố Hà Nội.

Vũ Hoàng Lê - Người giàu có nằm trong top mười ở thành phố Hà Nội, vậy mà trong một đêm dắt díu con cái rời khỏi Hà Nội, đây thật sự là một tin tức động trời.

Tất cả giới thương nhân ở thành phố Hà Nội đều bị chấn động rất lâu.

Rất nhiều người đều đang suy đoán, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao đây là tập đoàn Vũ Vương đấy, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, cho dù bị người ta đối phó, cũng không có khả năng sụp đổ nhanh như vậy chứ?

Nhưng rất nhanh có người nhận được một số tin tức, nói là tập đoàn Vũ Vương trêu chọc nhân vật lớn nào đó, mới dẫn tới kết cục như vậy.

Có người suy đoán, là người của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh.

Bởi vì ngoại trừ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh ra, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được, còn có ai có thủ đoạn quả quyết mạnh mẽ như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện