Không thể không nói, có mẹ tất có con gái.
Sức mạnh kiêu căng này của Lý Quyên Tú tuyệt đối di truyền từ Kiều Thục Lan.
"Chào dì ba." Lý Quyên Tú nhàn nhạt hỏi thăm một chút.
Đến nỗi chị em Kim Tuyết Mai bên cạnh, Lý Quyên Tú cũng không liếc mắt nhìn.
Kim Tuyết Ngọc có chút khó chịu, nhưng Kim Tuyết Mai không có cảm giác gì cả.
Mặc dù nói bản thân mình và Lý Quyên Tú xem như chị em họ, nhưng các cô rất ít gặp mặt, tình cảm vô cùng nhạt nhòa.
Khi còn bé vẫn tốt, nhưng sau này vốn không lui tới gì nhau, thứ tình cảm này càng thêm nhỏ bé không đáng kể, gần như có thể bỏ qua không tính đến.
“Tuyết Mai, dì đây không phải khen Quyên Tú, chỉ là điểm ấy của cháu thật nên học chị họ của cháu một chút, cháu nhìn Quốc Khánh một chút xem tuổi còn trẻ nhưng là ông chủ một công ty."
"Xe là xe xịn hơn bốn ngàn tỉ, bây giờ còn mua biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông, đây mới thực sự là tuổi trẻ tài cao."
“Cháu nhìn lại chồng của cháu một chút xem, ôi, dì cũng không muốn nói." Kiều Thục Lan dường như tỏ ra rất suy nghĩ cho Kim Tuyết Mai.
“Mẹ, mẹ có thể đừng nói như vậy không, người trẻ tuổi ưu tú hơn con có thể còn rất nhiều.."
Hồ Quốc Khánh vội xua tay, câu nói này của anh ta cũng không phải khiêm tốn gì.
Dù sao Cao Phong vung tay mua một căn biệt thự trung tâm hơn hai trăm tỉ đồng, tuổi tác có thể nhỏ hơn anh ta vài tuổi đấy.
Vì thế lần này ngay cả Lý Quyên Tú cũng không phản bác.
“Ngược lại Cao Phong kia khẳng định không thể so với cháu, dì nói nhiều như vậy cũng không có ý gì khác, chính là vì bất bình giùm cháu ngoại này của dì." Gương mặt Kiều
Thục Lan kiêu ngạo nói. “Đây là sự thật, tuy rằng Quốc Khánh không phải ưu tú nhất, nhưng cũng không phải ai cũng có thể so được." Lý Quyên Tú cười nhạt, vẻ mặt kiêu căng.
Tuy rằng cô ta chưa từng gặp Cao Phong nhưng cũng đã nghe Kiều Thục Lan nói không ít.
Chồng của Kim Tuyết Mai chính là tên bỏ đi vô tích sự, là trò cười của toàn Hà Nội, điểm này cô ta vẫn biết.
“Chị họ Quyên Tú, xin chú ý ngôn từ của chị giùm, Cao Phong trong lòng tôi cũng vậy, không thể so sánh với người khác được." Kim Tuyết Mai thực sự không nhịn được, lúc này mở miệng phản bác.
Mọi người cũng sững sờ, không ngờ Kim Tuyết Mai đối mặt với vấn đề này vậy mà trở nên hung hăng như vậy.
“Lời tôi nói không phải sự thật sao? Quốc Khánh anh ấy có thể mua được biệt thự ở Khu dân cư Phương Đông, người đàn ông tốt Cao Phong của cô có thể mua được chắc?" Lý Quyên Tú lạnh lùng rên một tiếng, thái độ hung hăng hỏi ngược lại.
Một câu nói này liền khiến Kim Tuyết Mai á khẩu không trả lời được.
Nói nhiều hơn nữa thì đây cũng là sự thật không thể chối cãi, Cao Phong thực sự không mua nổi biệt thự.
Sau khi Lý Quyên Tú nói xong câu đó, bầu không khí trong lúc đó của mọi người nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ.
Một nhà Kiều Thu Vân đỏ mặt, vẻ mặt bị đả kích.
Trong lòng Kim Tuyết Ngọc lại cực kỳ khó chịu, không chỉ khó chịu với Lý Quyên Tú, càng hơi khó chịu với Cao Phong.
Nếu như Cao Phong là loại người có năng lực phi thường kia, giống như anh Mộc Phong xuất hiện trong phòng livestream tối hôm qua, vẫy tay liền có thể lấy ra hơn hai tỉ phung phí.
Kim Tuyết Mai đó và một nhà cô ta còn phải bị Lý Quyên Tú chê cười sao?
"Uầy, không sao, không sao, Tuyết Mai à, Quyên Tú cũng là có ý tốt thôi mà."
“Dù sao hai người cũng là chị em họ, nó cũng muốn nhìn thấy cháu trải qua tháng ngày tốt đẹp đúng không."
"Muốn nói Cao Phong không có bản lĩnh cũng được, dù sao không phải tất cả mọi người đều có năng lực, nhưng ít nhất anh ấy chịu thương chịu khó.”
“Nhưng tôi lại nghe nói Cao Phong kia ngoại trừ ăn no chờ chết thì chuyện gì khác cũng không làm mà."
"Nếu không thì cháu nghe lời dì hai, để Quyên Tú giúp cháu lần n
“Mẹ, nếu không thì chúng ta nhanh chóng đi thôi, công ty bên kia còn có việc đấy.” Hồ Quốc Khánh giục một câu.
"Không được, con rể dì hai nhà
con còn chưa tới, Cao Phong nghe nói chúng ta mua biệt thự cũng muốn tới xem đấy."
Kiều Thục Lan lập tức trả lời, hoàn toàn quên mất, là bà ta mãnh liệt yêu cầu để Cao Phong đi qua.
"Như vậy à." Hồ Quốc Khánh gật đầu.