"Cái này..." Kim Tuyết Ngọc rất khó hiểu, sau đó ma xui quỷ gì khiến cô lấy điện thoại di động ra, chụp dấu giày lại.
Sau đó, gọi điện thoại cho Lý Hình Văn.
"Alo, Tuyết Ngọc phải không?" Điện thoại bên kia vang lên một hồi, Lý Hình Văn vẫn nghiến răng trả lời điện thoại.
“Anh Mộc Phong, anh đi đâu rồi, sao em lại... Sao em lại ở trong nhà nghỉ?" Kim Tuyết Ngọc lúc này cũng có chút khó hiểu, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Càng không biết những chuyện này có liên quan gì đến Mộc Phong hay không.
"A, em ở khách sạn... Làm gì thế?" Lý Hình Văn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thận trọng hỏi.
Chẳng lẽ Kim Tuyết Ngọc không nghi ngờ gì mình sao? "Em cũng không biết... Chỉ là có người nói dẫn em đi tìm anh, nhưng sau đó em không biết gì nữa.."
"Anh có nhờ người đến đón em không?" Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn không biết nên diễn đạt chuyện này như thế nào.
"Anh... Anh không có! Anh vừa mới đi tới Trúc Lâm làm xong chuyện của mình, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy em..."
"Sau đó cũng không gọi điện thoại được cho em, còn tưởng rằng em có chuyện rời đi trước, cho nên anh đã quay về, sao vậy, xảy ra chuyện gì phải không?"
Lúc này trong lòng Lý Hình Văn bấn loạn, nhưng vẫn nghiêm chỉnh nói.
"Cái này... Cái này..." Kim Tuyết Ngọc rất %3D muốn hỏi người thanh niên đó rốt cuộc là ai đã phái đến đón mình.
Tuy nhiên, trong tiềm thức của cô, lại không muốn để Lý Hình Văn biết chuyện này.
Nếu để Lý Hình Văn biết mình bị người ta ép đưa vào khách sạn, cho dù không có chuyện gì xảy ra, Lý Hình Văn cũng sẽ không vui...
Kim Tuyết Ngọc không muốn để Lý Hình Văn buồn, cũng không muốn Lý Hình Văn hiểu lầm chuyện gì.
Có một câu nói rất hay rằng những cô gái trong khi đang yêu có chỉ số IQ là âm.
Chỉ số IQ của Kim Tuyết Ngọc lúc này âm tới hai trăm lẻ năm.
"Sao vậy Tuyết Ngọc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em vừa nói là em đang ở khách sạn? Ở khách sạn làm gì vậy?" Lý Hình Văn giả vờ hoài nghi.
"A... Không, không có, em, có chút chuyện, chúng ta hẹn nhau hôm khác nhé!" Kim Tuyết Ngọc nói xong vội vàng cúp điện thoại.
Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Lý Hình Văn.
"Cốc cốc cốc."
Đột nhiên, nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân của khách sạn, cùng với hai dì lao công, bước nhanh vào.
Nhìn thấy trong phòng bừa bộn, cả ba người đều có chút kinh ngạc.
"Cô gái, cô không sao chứ?" Dì lao công bước nhanh đến hỏi.
"Tôi không sao." Kim Tuyết Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn không nói gì, loại chuyện này thật ra không được vẻ vang cho lắm.
May thay là, bản thân không bị người ta làm gì, đây chính là trong cái rủi gặp cái may.
Sau khi Kim Tuyết Ngọc nói xong, bước thẳng ra cửa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi bước tới cửa, Kim Tuyết Ngọc đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, đang nằm lặng lẽ ở cửa phòng tắm, giống như bị cắt xé.
Kim Tuyết Ngọc lúc này mới sửng sốt một chút, sau đó hai mắt chợt nhíu chặt.
Bởi vì cô biết thứ này!
Cô càng biết chủ nhân của thứ này là ai!
Đột nhiên cô lại nhớ tới một chuyện, trước đó lúc cô đang mơ hồ tỉnh lại, hình như cô nhìn thấy một bóng lưng mờ nhạt.
Hơi thở của Kim Tuyết Ngọc không khỏi nặng nề, sau đó trong lòng dâng lên một cảm xúc xấu hổ và giận dữ vô cùng.
//
"Là ai đã thuê phòng này?” Kim Tuyết Ngọc đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nhân viên thu ngân.
“Cái này... Tôi không nhớ rõ họ tên, là một thanh niên, tuổi tác cũng xấp xỉ cô, hình như lớn hơn cô một chút!" Nhân viên thu ngân sững sờ, vô
thức đáp.
Khi nghe người thu ngân nói như vậy, Kim Tuyết Ngọc càng thêm xác nhận sự suy đoán trong lòng mình.
"Cái đó, có cần chính xác họ tên không?" Người thu ngân dè dặt hỏi.
"Không cần đâu!"
"Bạch!"
Kim Tuyết Ngọc cúi xuống nhặt đồ vật đó lên, rồi rời khỏi khách sạn như chạy trốn.
Cô muốn đi hỏi, chất vấn chủ nhân của thứ này, tại sao lại đối xử với mình như vậy.
Sau khi Kim Tuyết Ngọc rời đi, nhân viên thu ngân và hai người lao công ngơ ngác nhìn nhau.
"Không đúng, hôm nay là ca trực của tôi, tôi không thấy cô gái này ở lại đây!” Nhân viên thu ngân thầm thì nói nhỏ một câu.
Khách sạn hôm nay không có nhiều khách, nếu một cô gái xinh đẹp như Kim Tuyết Ngọc vào thuê phòng, nhất định sẽ để ý đến.
“Bỏ đi, khách cũng không có nói gì, chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm." Nhân viên thu ngân suy nghĩ một chút cũng không định quan tâm đến chuyện này.
“Phải đấy, căn phòng này rất khó dọn dẹp.”
Dì lao công nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn.
Nhân viên thu ngân đột nhiên sững sờ, sau đó nhìn căn phòng bừa bộn khắp nơi, không khỏi vỗ tay: "Hỏng rồi! Không nên để cô gái kia rời đi!"
Vừa hô xong, nhân viên thu ngân quay người đuổi theo, nhưng trên hành lang đâu còn bóng dáng của Kim Tuyết Ngọc nữa.
Đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy, Kim Tuyết Ngọc đã sớm đi thật xa rồi.
"Xong rồi! Phải làm sao bây giờ!" Vẻ mặt của nhân viên thu ngân sợ hãi.
Kim Tuyết Ngọc là người cuối cùng rời khỏi phòng, giờ thì mọi người đã đi hết, ai sẽ là người bồi thường cho những tổn thất trong căn phòng này?
Đèn đầu giường, ti vi... đều bị hư hỏng, thiệt hại ít nhất khoảng chục triệu.
“Gọi 113, mau gọi 113!” Nhân viên thu ngân nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi 113 đến để điều tra chuyện này.
Kêu cô ta đi tìm người, ba ngày ba đêm cũng không chắc là đã tìm được.
Khoa Ngoại, bệnh viện Đa Khoa thành phố Hà Nội.
Cao Phong đang ngồi trên ghế, một y tá trẻ đang xử lý vết thương cho Cao Phong.
Còn Lâm Vạn Quân lúc này giống như một cậu học sinh phạm lỗi, vẻ mặt đầy áy náy đứng bên cạnh, cúi đầu không nói gì.
"Chú Quân không cần phải như vậy, ngồi đi." Cao Phong thản nhiên phất tay nhẹ nói.
Thế nhưng Lâm Vạn Quân lại vẫn không dám ngồi.
"Cậu chủ Phong.. Mấy ngày nay tôi bị Cao Minh Trí theo dõi rất căng, hơn nữa luôn bị ông ta nắm quyền, muốn làm cái gì cũng rất khó..." Lâm Vạn Quân vẫn giải thích.
"Không sao đâu.” Cao Phong thản nhiên phất tay.
Anh biết tình hình của bất động sản Phong Mai, Cao Minh Trí đã mượn danh nghĩa của nhà họ Cao để đè ép Lâm Vạn Quân.
Mà những người trung thành cứng rắn của Cao Phong đã được sắp xếp đến nhiều nơi khác nhau trong kế hoạch Lửa Rừng, dù sao chuyện này cũng quan trọng như nhau, nếu giao cho người khác, Cao Phong cũng sẽ không yên tâm.