Cũng không phải là cô đang diễn trò cho mọi người xem mà bởi vì chuyện liên quan đến việc bà cụ đã bình phục, ngay cả Kim Tuyết Mai, anh cũng không hề hé nửa lời.
Lúc này, lời Kim Tuyết Mai nói ra lại chính là suy nghĩ thật lòng của cô. “Được.” Kim Tuyết Mai gật đầu một cái, nói với mọi người: “Bà nội không cần mấy người bận tâm. Kim Tuyết Mai tôi chăm sóc là được rồi. Cả nhà tôi chăm sóc là được rồi. “Còn cổ phần công ty thì chỉ cần mấy người có thể gánh vác được công ty là được rồi, đừng phụ lại tâm huyết của ông nội. Mấy người còn muốn như thế nào nữa?”
Lúc này, Kim Ngọc Dung vỗ tay, nói: "Được. Kim Tuyết Mai, đây chính là cô tự nói đấy nhé. Lời nói ra không thể thu lại được, bà cụ là do nhà cô chăm sóc đấy.”
Trên mặt Kiều Thu Vân có chút không vui, bà cụ có ba người con trai, dựa vào đâu mà lại bắt nhà bà ta phải chăm sóc?
Nhưng nhìn tình hiện hiện tại thì cuối cùng vẫn không cản được Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai. "Úi trời ơi. Đúng là không uổng công trước kia bà nội yêu thương cô.” Kim Ngọc Dung lên tiếng giễu cợt.
Kim Phúc Khang cũng vỗ tay khen hay, giễu cợt nói: "Không sai, chú cũng đã sớm nhìn ra Tuyết Mai rất hiếu thuận mà.”
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi: Cô đã từng giữ anh trong một góc tâm hồn mình, nhưng với anh, nó chỉ là mảnh vỡ vụn mong manh
Oan gia từ ngoài đời cho đến trong game, câu chuyện dở khóc dở cười, nhưng ngọt ngào đến ghen tị!
Biết rõ mọi bí mật về cái chết của ba mình, cô tìm mọi cách quay về trả thù, nhưng tính sai một nước duy nhất là Anh.
Sau ly hôn với ông chồng trăng hoa, cô không ngờ, tình cũ không rủ vẫn tự đến
Đứng trước giường bệnh mới biết ai là đứa con bất hiểu. Biểu hiện của đám người Kim Phúc Khang đúng là đã giải thích đầy đủ cho câu nói này mà. "Bà cụ đúng là sinh được một đứa con trai ngoan, cộng thêm một đứa cháu ngoan nữa.” Kim Nhạc Sơn cũng cười đầy hàm ý. “Đúng vậy, đúng là tôi đã sinh ra được hai người con trai ngoan” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên. “Không cần đầu, sinh một là được rồi.” Kim Phúc Khang tiếp lời người vừa nói theo bản năng, nhưng sau đó bỗng ngày ngẩn người ra.
Một giây kế tiếp, Kim Phúc Khang đột nhiên quay đầu, nhìn vào trong phòng. Âm thanh vừa rồi là truyền từ trong phòng ra.
Còn Kim Nhạc Sơn, Kim Hồng Vũ, Kim Ngọc Dung và ba người nhà Kim Tuyết Mai cũng trợn tròn mắt, nhìn về phía căn phòng.
Tình yêu là một tuyệt tác của thượng đế, lừa tình là một công trình vĩ đại của loài người
Fanfic Vkook: Anh từ chối cậu vì anh "không yêu con trai", để rồi chính anh phải hối hận!
Gái nhà lành sau một đêm say, lỡ dây dưa với một kẻ mặt dày vô sỉ như anh: Định mệnh không thể trốn thoát
Mang thai nhưng chỉ đổi lấy một ánh mắt lạnh lùng, rốt cuộc, cô có vị trí gì trong lòng anh?
Âm thanh này sao lại giống âm thành của bà cụ vậy? Người thực vật còn biết nói chuyện sao? Không phải là người thực vật thì sẽ đánh mất toàn bộ sức lực, thậm chí là không có ý thức hay sao?
Mọi người kinh hãi không thôi, chỉ có một mình Cao Phong là ngồi yên không hề lo lắng, làm ra dáng vẻ không hề quan tâm cho lắm.
Trên điện thoại hiển thị cuộc gọi của anh và Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân cũng đang trả lời lại tiến độ chuẩn bị tiệc sinh nhật. "Mẹ?" Âm thanh của Kim Phúc Khang run rẩy, kêu lên một tiếng.
Bên trong phòng không có ai trả lời. "Cạch cạch cạch
Ba mươi giây sau, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng có tiết tấu...
Đây là... Âm thanh của gậy ba-toong đập lên sàn nhà.
Âm thanh kia càng ngày càng cách cửa phòng gần hơn. Ánh mắt mọi người cũng càng mở to hơn.
Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Bà cụ Kim chống gậy, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Fanfic Vkook: Lần đầu gặp gỡ, anh nói muốn làm tôi cười nhưng chỉ 2 năm sau, anh lại muốn tôi sống không bằng chết!
Câu chuyện Xuyên không - Đam mỹ 'tấu hài' mạnh mẽ, vừa sảng khoái vừa ngọt ngào
Đồng ý gả cho người đàn ông đầy quyền lực đó, cuộc đời cô từ đó rẽ ngang
Từ thanh mai trúc mã trở thành kẻ thù, trò đùa tình ái này sẽ trói buộc cô hay anh ta?
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn. Chuyện gì đây, sao bà cụ lại tỉnh lại rồi? "Mẹ!" Sau khi Kim Ngọc Hải kịp phản ứng liền vội vã kêu lên một tiếng.
Kim Tuyết Mai cũng gọi một tiếng “bà nội” rồi vội vàng chạy tới.
Còn lúc này, đám người Kim Nhạc Sơn há hốc mồm, mở to mắt, nghẹn họng.
Bà cụ tỉnh lại từ bao giờ?
Những điều bọn họ nói trước đó, bà cụ có nghe thấy không? "Tuyết Mai, vất vả cho cháu rồi." Bà cụ Kim đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào sau gáy Kim Tuyết Mai.
Trong mắt mang theo vẻ áy náy, còn có một chút vui vẻ yên tâm. “Bà nội, bà không sao chứ? Bà tỉnh lại rồi, tốt quá, tốt quá. Cháu gái không hề vất vả.” Hốc mắt Kim Tuyết Mai ửng đỏ, nói.
Trên mặt bà cụ Kim cũng rơm rớm nước mắt, vừa là cảm động vì Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải, vừa là đau lòng vì đám người Kim Nhạc Sơn. "Ai." Bà cụ Kim thở dài, sau đó đi về hướng phòng khách. “Mẹ... Mẹ ngồi đi, mẹ ngồi đi...”
Đám người Kim Nhạc Sơn lập tức đứng dậy, vẻ mặt thấp thỏm nhìn bà cụ Kim.
Bà