Chuyện cô phải làm đã làm xong, những việc còn lại giao cho Vũ Hoàng Minh xử lý.
Căn nhà này cứ để Vũ Hoàng Minh tùy ý dày vò, dù sao đến lúc đó Vũ Hoàng Minh sẽ cho cô một căn biệt thự sang trọng ngoại vi khu dân cư Phương Đông.
Dù có tính toán thế nào, cô đều không bị thua thiệt.
Về phần Kim Tuyết Mai, sau này cô ta được Vũ Hoàng Minh ưu ái, có khi còn được hắn cưới về làm vợ, tới lúc đó cảm ơn cô ta còn không hết.
Giúp cô ta dứt bỏ được tên phế vật Cao Phong kia, đây không phải việc người bạn thân nên làm sao?
Hạ Vy trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, nhanh chóng mở máy điện thoại di động, soạn một tin nhắn, chuẩn bị gởi cho Vũ Hoàng Minh.
"Rầm!" Đúng lúc ấy, một tiếng động to lớn vang dội vang lên, cửa phòng bị ai đó đá văng.
"Vũ Hoàng Minh gấp như vậy sao, mình còn chưa kịp gửi tin nhắn cho hắn mà." Hạ Vy cười quay đầu lại.
Nhưng một giây kế tiếp, sắc mặt Hạ Vy trong nháy mắt cứng đờ.
Chỉ thấy ngay cửa, một thân hình cao lớn đang đứng, choán toàn bộ chiều ngang cánh cửa.
Chính là người này, chỉ một đá đã đá văng cửa chống trộm bằng thép dày, sức mạnh phải kinh khủng đến thế nào?
Lúc này người này chằm chằm nhìn thắng vào Hạ Vy, hai tròng mắt đỏ ngầu, toàn thân toát ra khí thế lạnh buốt như núi băng ngàn năm, vô cùng đáng sợ.
Con ngươi lạnh như băng, dường như có thể bắn ra những tia chớp nhọn hoắt, đâm thủng cả thân thể lẫn linh hồn con người.
Thân thể Hạ Vy đột nhiên run lên, điện thoại di động trong tay, bịch một tiếng rớt xuống đất.
Đây là lần thứ hai cô làm rớt điện thoại di động trước mặt Cao Phong, lần đầu tiên là bị chiếc BMW của Cao Phong làm cho kinh ngạc chấn động.
Mà lần này, Cao Phong chỉ một thân một mình, không có bất kỳ xe sang hay những thứ hàng hiệu khác trên người, chỉ cần một ánh mắt đã dọa Hạ Vy chấn động, cả người run như cầy sấy.
Đó là, ánh mắt như thế nào vậy!
Kinh khủng, kinh người, không, hai chữ này đều không đủ để hình dung.
Đây nhất định chính là một đôi mắt ác ma đến từ địa ngục, con ngươi đen sâu thẳm, hốc mắt đỏ ngầu, tỏa ra hơi thở của một tên sát nhân đáng sợ.
Giống như thần chiến tranh từ trên trời giáng xuống, người phàm chỉ có thể bò lổm ngổm run rẩy dưới chân anh, không dám có bất kỳ phản kháng nào.
"Cao... Cao Phong..." Hàm trên hàm dưới của Hạ Vy không ngừng đánh nhau lập cập, lắp bắp gọi ra một cái tên.
Không sai, con người toát ra khí thế đáng sợ không khác thần chiến tranh kia, chính là Cao Phong.
Cao Phong không nói một lời, đi thẳng đến chỗ Hạ Vy.
Kim Tuyết Mai lúc này đã uống đến mơ mơ màng màng, nằm gục trên ghế sa lon.
Thấy Kim Tuyết Mai bình yên vô sự, căng thẳng và tức giận trong lòng Cao Phong mới hơi dịu xuống một chút.
Nhưng, điều này cũng sẽ không dọa dịu cơn giận trong lòng Cao Phong đối với Hạ Vy, nếu không phải mình tìm được địa chỉ của Hạ Vy thì sao đây?
Nếu không phải mình lấy tốc độ nhanh nhất, kịp thời chạy đến nơi này, Kim Tuyết Mai sẽ xảy ra điều gì, Cao Phong thật không dám tưởng tượng.
Với tính cách cương liệt cua Kim Tuyết Mai, nếu thật sự Vũ Hoàng Minh cưỡng bức, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không thiết sống nữa, chỉ có lấy cái chết chứng minh trong sạch.
Nếu là như vậy, Cao Phong phải ăn năn bao lâu, hối hận bao lâu?
"Tại sao cô phải làm như vậy?" Cao Phong lạnh lùng nhìn Hạ Vy: "Có lẽ tôi nên hỏi là, cô muốn chết như thế nào?"
"Tôi... Anh đang nói gì, Cao Phong, anh nói gì tôi không hiểu?" Hạ Vy run rẩy che giấu.
"Cô làm cái gì cô còn không biết sao? Tuyết Mai đối xử với người như thế nào, cô hẳn phải hiểu rõ ràng hơn ai hết, không ngờ, a ha ha, cô là thật quá ác độc!"
Mời đọc truyện trên truyện 88
Cao Phong vừa nói, vừa nhặt điện thoại di động Hạ Vy dưới đất lên.
Hạ Vy vội vàng định vươn tay cướp lại, nhưng ánh mắt Cao Phong trừngcô một cái, cô liền sợ hãi vội rút tay về.
Lần này điện thoại di động không rớt vỡ màn hình, cho nên tin nhắn Hạ Vy chưa kịp gởi đi, đều bị Cao Phong đọc được rõ ràng.
Trên mặt Cao Phong lộ ra nụ cười đầy hàm ý, Hạ Vy mặt xám như tro tàn, cô biết chuyện này, hoàn toàn không che giấu được nữa.
//
Chẳng qua cô quả thực không nghĩ ra, Cao Phong làm sao có thể tìm đến nơi này, lúc này không phải anh ta đã bị Vũ Hoàng Minh chơi chiêu điệu hổ ly sơn sao?
"Gởi tin nhắn làm gì cho phiền toái, trực tiếp gọi điện thoại đi."
"Hắn không phải muốn đến sao, tôi đích thân mời hắn ta đến."
Cao Phong nói
xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh lúc này đang núp bên trong căn hộ nào đó cùng khu chung cư này, thấy Hạ Vy gọi điện thoại đánh, vội vàng kích động nhận.
"Sao rồi Hạ Vy, chuyện làm xong chưa? Kim Tuyết Mai bị chuốc say chưa ?" Vũ Hoàng Minh không kịp chờ vội vàng hỏi.
Vừa nói liền vừa chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, ở bên này hắn đã nóng rột lắm rồi, chỉ chờ Hạ Vy gửi tin đến là xong.
Nhưng mà, trong điện thoại lại truyền đến một tiếng nói, nhưng mà tiếng nói này khiến cho động tác mở cửa trong nháy mắt khựng lại.
"Vẫn chưa, mày đến đây, tao dạy mày cách uống rượu, sao hả?" Giọng Cao Phong trầm thấp vang lên trong điện thoại.
"Mày là... Mày là Cao Phong? Mày, ... mày làm sao lại cầm điện thoại của Hạ Vy?" Vũ Hoàng Minh ngây ngẩn, Cao Phong làm sao tìm được nơi này?
Đám công tử trẻ trâu kia không phải đang cầm chân Cao Phong sao?
"Không cần phí lời, nếu mày là đàn ông thì đến đây, tao ở đây chờ mày" Cao Phong nhàn nhạt nói.
Cho dù còn cách một chiếc điện thoại di động, Vũ Hoàng Minh cũng có thể cảm nhận được giọng nói Cao Phongmang theo hàn ý lạnh như băng.
"Mày phách lối cái gì? Mày bảo tao qua thì tao qua và?" Vũ Hoàng Minh gào lên. Hắn thật sự rất muốn đi, hung hãn đập cho Cao Phong một trận.
Nhưng mà, hôm nay hắn đi làm những chuyện này chẳng vinh quang gì, cho nên lúc ra ngoài, không mang theo vệ sĩ nào.
Còn với cái thân đã sớm rệu rã vì rượu và đàn bà của hán, mà muốn chính diện giao tranh với Cao Phong cứng như sắt thép, đơn giản là đâm đầu vào chỗ chết.
Cho nên, Vũ Hoàng Minh chẳng ngu dại gì mà qua đó.
"Mày phải thừa nhận mình là một tên phế vật, vậy thì không cần phải đến, tao chỉ chờ mày năm phút." Cao Phong lãnh đạm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ cần Vũ Hoàng Minh bước đến, Cao Phong sẽ để cho hắn biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong nhà, từ khi Cao Phong để điện thoại xuống, cả căn hộ liền chìm vào yên tĩnh. Cao Phong không nói một lời ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai, còn Hạ Vy ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Em cuối cùng cũng vẫn ngu ngốc như vậy." Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng.
Nếu để cho Kim Tuyết Mai biết, người bạn gái thân thiết nhất của cô, muốn đích thân đẩy côvào hố lửa, trong lòng cô nhất định khó chịu không để đâu cho hết.
Cho nên Cao Phong suy nghĩ, chuyện này, có nên nói cho Kim Tuyết Mai biết hay không.
Nếu như nói cho Kim Tuyết Mai biết, cô nhất định sẽ vô cùng khó chịu, dù saonhững chuyện đại loại như bị người thân phản bội, thật sự là không người nào có thể chịu đựng nổi.
Còn nếu không nói, Kim Tuyết Mai tiếp tục coi Hạ Vy là bạn tốt, khó chắc chắn Hạ Vy sẽ không ra tay lần nữa với Kim Tuyết Mai.
Biện pháp duy nhất, chính là để người đàn bà Hạ Vy này, cách xa Kim Tuyết Mai một chút.
"Tôi không đánh đàn bà, cho nên hôm nay cô coi như may mắn thoát chết."
"Nhưng mà, sau này nếu là để cho tôi thấy cô đến gần Tuyết Mai, tôi sẽ cho cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này." Lời nói Cao Phong không mang theo một chút cảm xúc nào, giọng nói lạnh như băng làm cho không ai có thể kháng cự.
Hạ Vy lúc này còn muốn cãi, nhưng cô không tìm được bất kỳ lời nào để cãi.
Rất nhanh, năm phút đã trôi qua, kia Vũ Hoàng Minh không xuất hiện.
"Chỉ là một tên phế vật nhát gan, cũng dám mơ tưởn tới Tuyết Mai, a ha ha."
Cao Phong cười lạnh một tiếng, khóe môi thoáng qua một tia khinh thường, sau đó hai tay bế Kim Tuyết Mai lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Cao Phong, Cao Phong anh nghe tôi nói, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là Vũ Hoàng Minh ép tôi làm, đều là do Vũ Hoàng Minh hết!" Hạ Vy luống cuống, vội vàng đứng lên giải thích.
"Chuyện tiền nhân hậu quả như thế nào, trong lòng cô tự biết, đừng tưởng rằng người khác đều là kẻ ngu." Cao Phong cười lạnh một tiếng, động tác dưới chân không hề dừng lại.
"Tôi, anh đừngnói với Tuyết Mai, tôi là bạn tốt của cô ấy, tôi không có ý hại cô ấy!" Hạ Vy còn muốn già mồm giải thích.
Mời đọc truyện trên truyện 88