Trên tầng cao nhất ở quán bar Ngọa Long là nơi dành cho khách quy.
Nam Phương Minh Nguyệt bắt đầu ăn món tráng miệng, cô ta ăn rất ngon.
Nhưng sau đó thì cô ta ăn không nổi nữa.
Lâu lâu cô ta lại mở điện thoại ra xem giờ, càng xem thì cô ta càng cảm thấy tức giận.
Thời gian trôi qua lâu như vậy mả Cao Phong vẫn chưa đến đây, chuyện này làm cho Nam Phương Minh Nguyệt rất sốt ruột.
"Tại sao anh ấy vẫn chưa lên đây? Thật sự anh ấy định không đến đây chứ?"
Nam Phương Minh Nguyệt để điện thoại xuống, sau đó cô ta không nhịn được lấm bẩm mấy câu.
"Cũng có thế lắm, lân này con thật sự hơi quá đáng."
"Kể cả Cao Phong có bản lãnh để đi vào đây, thì cậu ta tức giận cũng không thèm vào đây nữa."
Nam Phương An Khang hơi lắc đầu.
"Con chỉ muốn đùa anh ấy một chút thôi, làm sao con biết anh ấy nhỏ mọn như vậy, rốt cuộc anh ấy có phải đàn ông không vậy!"
"Đúng là Cao Phong khác biệt."
Nam Phương Minh Nguyệt lại lẩm bẩm một lần nữa, vẻ mặt của cô rất khó chịu.
Nam Phương An Khang và Nam Phương Minh Nghị nhìn nhau một cái, sau đó nhìn nhau cười khổ.
"Đi thôi! Chúng ta ở đây làm gì nữa"
Nam Phương Minh Nghị chậm rãi đứng dậy, cầm lấy chiếc gậy bên cạnh chuẩn bị rời khỏi phòng vip.
"Ông cụ Nghị."
Sau lưng ông ta là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng đi đến bên cạnh bảo vệ ông cụ Nghị.
"Ông nội, chúng ta...
Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt, bỗng nhiên trong lòng cô ta sinh ra một cảm giác hối hận.
Sớm biết như này thì cô ta sẽ không đối xử như vậy với Cao Phong.
"Ông biết, nhưng có một số việc chúng ta không thể bắt buộc được, nếu hai bên đã không có duyên phận thì không cần đòi hỏi quá nhiều."
Nam Phương Minh Nghị xua xua tay, sau đó ông ta bước ra khỏi phòng vip.
Trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt rất rối loạn, sau đó cô ta hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ! Cái tên Cao Phong này, đã không có bản lãnh, vậy mà tính khi còn cao."
"Nếu thật sự giỏi, thì hãy đứng đàng hoàng trước mặt chúng ta bằng năng lực của mình?"
"Anh ấy thực sự ngây thơ khi giở trò giận dõi này với con."2089094_2_25,60
"Âm ầm ầm!"
Nam Phương Minh Nguyệt vừa nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Két!"
Trong nháy mắt Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương An Khang quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng.
"Ông cụ Nghị, cậu cả, cô Minh Nguyệt, khác của các vị đã đến"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng chào lễ phép.
Khi ông cụ Nghị đi ra ngoài, ông ta sẽ dẫn theo rất nhiêu vệ sĩ.
Mà người nói câu này chính là người vệ sĩ đang đứng chờ ở bên ngoài.
Nam Phương Minh Nghị hơi suy nghĩ, sau đó ông ta nói: "Vào đit"
"Két két!"
Sau khi ông ta nói xong thì cửa phòng chậm rãi được mở ra.
"Bình bịch bình bịch!"
Một loạt tiếng bước chân truyền tới, sau đó một loạt người nối đuôi đi vào phòng VIP.
"Ông cụ Nghị, bọn họ..."
Vệ sĩ đứng ngoài của định thò đầu vào giải thích, nhưng đã bị đồng nghiệp đứng bên cạnh kéo lại.
Một nhóm lớn các nữ phục vụ mặc đồng phục của quán bar và một số bảo vệ đi vào.
Các nhân viên phục vụ đều mặc váy đen nhỏ và tất đen, còn bảo vệ thì mặc đồng phục thống nhất của quán bar Ngọa Long.
Có tâm năm mươi người đứng trong phòng VIP.
Nếu không phải phòng VỊP này rất lớn thì chắc cahwns sẽ không chứa nổi tưng đây người.
Thấy cảnh này thì mấy người Nam Phương Minh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là, xảy ra chuyện gì thế này? Khách nào đến vậy? Nhìn khung cảnh này,không phải là nhân vật lớn nào đến đó chứ? "Bịch bịch bịch!"
Mấy trục người xếp một hàng dài từ cửa vào trong, chia thành hai nhóm nam đứng bên trái nữ đứng bên phải.
"Cá người..."
Nam Phương Minh Nguyệt muốn hỏi, nhưng cô ta không biết hỏi như thế nào.
Mà mấy chục nhân viên đang đứng bên cửa căn bản không để ý đến Nam Phương Minh Nguyệt.
Sau đó, mọi người đồng loạt khom người cúi đầu, rất cung kính đồng thanh hô: "Mời anh Phong vào!"
"Việc này...' Kể cả Nam Phương Minh Nghị là người trầm ổn thì bây giờ ông ta cũng không nhịn được hơi nheo mắt.
Một đội hình lớn như vậy, ngay cả Nam Phương An Khang cũng chưa chắc làm được như thế.
Tất nhiên có mấy chục người xếp hàng như này thì không khó.
Cái khó khăn là anh được nhiều nhân viên quán bar Ngọa Long cung kính chào đón như vậy, chắc chắn không đơn giản! Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của quản lý Trương thì Cao Phong đi vào phòng VIP.
Ánh mắt anh lãnh đạm, dáng đi không có khí chất gì cả, thậm chí còn có dáng vẻ lười biếng.
Nhưng những nhân viên cung kính cúi đầu chào xung quanh đã làm khí tràng cưa