Rể Quý Rể Hiền

Chương 4490


trước sau

Chương 4490

Có rất nhiều chiến sĩ của Phong Hạo đang có mặt ở đây đều không thể nhịn được nữa, muốn bùng nổ ngay lập tức!

Thế nhưng lúc này Cao Phong vẫn còn chưa lên tiếng, bọn họ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Thế nhưng cho dù bọn họ có thể nhịn được thì Long Tuấn Hạo chưa chắc đã nhịn được.

“Chết tiệt! Chắc hẳn các người chán sống rồi đúng không?”

“Tới đây! Có can đảm thì cứ đứng yên một chỗ đừng động đậy!”

“Ông đây sẽ nhanh chóng đưa tới hơn hai mươi ngàn người để đối đầu với các người. Tôi sẽ không tránh khống né, cùng nhau khai hỏa!”

“Nếu ai dám lui về sau dù chỉ là một bước thì người đó chính là một tên hèn nhát! Sao nào, các người có dám tới hay không?”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh, nhanh chóng vác cây súng tự động bước về trước mọt bước.

Một tiếng rống thật to vang lên, những âm thanh phía đối diện hơi ngừng lại một chút.

“Nói gì đi chứ! Các người câm sao?”

“Đừng có mày nói tôi ỷ đông hiếp yếu đấy nhé!”

“Ông đây đã nói rằng sẽ mang hai chục ngàn người tới đây, sau đó chúng ta sẽ đấu một chọi một. Nếu người nào dám lùi về sau dù chỉ là một bước thì người đó chính là một tên phế vật! Các người có dám tới hay không?”

Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt, nhìn người ở phía đối diệng lớn tiếng mắng chửi.

Thế nhưng lần này những người ở phía đối diện lại vô cùng biết điều, không có người nào phản bác lại lời nói của Long Tuấn Hạo.

Hai bên không tránh không né, dùng vũ khí để chém giết lẫn nhau, cảnh tượng đó…

Những chuyện thế này khối tập đoàn Phong Hạo dám, thế nhưng những người đó chưa chắc đã dám.

Cho dù trong số bọn họ có người dám thì cũng sẽ có người không dám làm chuyện như thế.

Hơn nữa những người đó là tổng hợp của nhiều thế lực, chắc chắn không thể nào thống nhất chiến đấu được.

Vì thế sau khi Long Tuấn Hạo nói ra những lời này thì phía đối diện đồng loạt rơi vào im lặng.

“Chết tiệt! Có phải vô dụng hay không thì có thể nói miệng được sao?”

“Ông đây cho các người cơ hội thế mà các người cũng không dùng được!”

“Một tên vô dụng còn dám làm chuyện này thế mà các người lại không dám làm, thế các người là cái thể loại gì chứ?”

Long Tuấn

Hạo cười lạnh một tiếng, lúc này đổi lại anh ta chính là người giễu cợt.

“Kêu la cái gì? Các người cứ tiếp tục ngạo mạn đi.”

“Chờ lát nữa mà có người khóc thì vẫn là câu nói kia. Chúng tôi đợi lát nữa xem ai sẽ là người kêu cha gọi mẹ nhé!”

Người đàn ông trung niên đứng đối diện với Long Tuấn Hạo từ nãy tới giờ bắt đầu lên tiếng mắng chửi Long Tuấn Hạo.

“Ôi, ôi, ông muốn xem xem ai kêu cha gọi mẹ sao? Tôi không muốn nhận một người như ông làm con trai đâu.”

“Các anh em mau giơ súng lên giết chết những người đó cho tôi!”

Long Tuấn Hạo nhanh chóng ra lệnh, sau đó nói thêm: “Tôi vốn muốn lưu lại cho các người một con đường sống thế nhưng cái này là do các người tự chuốc lấy, đừng có trách bọn tôi đấy nhé.”

Đối với sự ra lệnh của Long Tuấn Hạo, Cao Phong cũng không hề ngăn cản.

Long Tuấn Hạo nói không hề sai, đúng thật là Cao Phong đã định bỏ qua cho những người này, cũng sẽ không ép buộc bọn họ làm gì cả.

Dù sao thì nếu muốn gầy dựng vòng buôn bán trong trấn nhỏ ở khu Tây Vực nơi biên giới như thế này thì cũng không thể thiếu đi những đoàn lính đánh thuê như thế này.

Vì thế, Cao Phong sẽ không dễ dàng giết chết bọn họ.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là Cao Phong sẽ vĩnh viễn không động vào bọn họ.

Nếu bọn họ đã muốn tìm tới cái chết thì Cao Phong cũng không khách sáo nữa.

Cho dù không có bọn họ thì Tây Vực này vẫn có thể phát triển bình thường.

“Cậu dám! Các người dám nổ súng sao?”

“Tôi nói cho các người biết, bây giờ chúng tôi chính là binh lính của Hoa Kỳ đấy.”

Người đàn ông trung niên kia bước lên trước một bước, chỉ tay về phía Long Tuấn Hạo.

Những lời này vừa được nói ra, Long Tuấn Hạo cảm thấy hơi sững sờ, động tác trên tay nhanh chóng ngừng lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện