Chương 4670
Cao Phong nghĩ lại, sau đó hỏi Lê Hạo một câu.
Sư thầy Thanh Tâm từng nói với Cao Phong rằng bây giờ anh vẫn chưa đủ sức mạnh.
Thậm chí có khi còn không đủ tư cách đứng trước mặt Kim Tuyết Mai.
Mà trước mắt, đương nhiên Cao Phong đang tìm đủ mọi biện pháp để nâng cao thể lực của mình.
“Khó mà nói được.”
Lê Hạo nghe Cao Phong nói vậy, chậm rãi lắc đầu.
“Bàn về chuyện của võ giả này, còn ảnh hưởng đến rất nhiều yếu tố.”
“Cho dù là một người có sức mạnh đáng sợ, tốc độ nhanh hơn người cũng có thể bị đánh bại bởi một người không bằng mình.”
“Anh cũng biết, thắng hay bại của các võ giả chỉ trong nháy mắt.”
“Trúng một đòn chí mạng còn sát thương hơn nhiều so với mười cú đấm vào chỗ bình thường.”
“Cho nên không phải giống cuộc chiến sinh tử như trong lời nói, dù có chuẩn bị kỹ càng đến mấy thì cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, cuối cùng cũng không thể vận dụng được cho thực lực của mình đâu.” Lời nói của Lê Hạo lần này cũng khiến cho Cao Phong khẽ gật đầu.
Nói đến việc chém giết hay sống chết, đó quả thực không phải là một khái niệm.
Khi chiến đấu sinh tử, mục đích chính là xử lý đối phương, thế nên chắc chắn chúng ta phải xuống tay tại những vị trí quan trọng.
Nhưng đến lúc tỷ thí, bọn họ sẽ đấu tay đôi với nhau chứ không dễ dàng bộc thực lực của mình.
Cho nên nếu để Lê Hạo phán đoán thử, quả thực anh ta cũng không thể đoán chắc được.
“Tuy nhiên, thể lực của anh cũng khá mạnh, hơn nữa nền tảng sức khỏe cũng rất tốt.”
“Nếu anh có thể tìm được một võ giả có kinh nghiệm chiến đấu phong phú để chỉ dạy cho anh. Chắc chắn anh sẽ mạnh hơn rất nhiều nếu được đào tạo chuyên nghiệp.”
Lê Hạo nhìn thẳng Cao Phong rồi đưa ra đề nghị.
Cao Phong khẽ gật đầu, lời này là thật.
Những võ giả lớn tuổi kia, mặc dù sức mạnh hay chiến thuật không bằng Cao Phong, nhưng kinh nghiệm của bọn họ chắc chắn sẽ phong phú hơn nhóm võ giả trẻ tuổi kia.
Nếu Cao Phong có thể được một tiền bối dạy dỗ, chắc chắn năng lực của anh cũng sẽ mạnh lên không ít.
“Đến lúc đó, để các trưởng lão trong tông môn chắc hẳn là có thể hướng dẫn cho tôi một chút.”
Cao Phong vuốt cằm, trong đầu nghĩ đến tính khả thi của chuyện này.
“Anh Phong, anh thật sự muốn đến chỗ đó thật sao?”
Lê Hạo nhíu mày, nhìn Cao Phong hỏi.
“Vậy anh nghĩ tôi đang nói đùa à?”
Cao Phong bất lực lắc đầu rồi trả lời.
Lê Hạo thấy Cao Phong không nghe lời khuyên của mình, cũng không nói thêm nữa.
. . . . . .
Sáu giờ tối.
Người ở nhà giam phía nam lại đi đến nhà ăn.
Nhưng lúc này đây, thời gian ăn uống ở mấy khu vực nhà giam lại bị điều chỉnh lại.
Sau khi Cao Phong và đám người đi vào nhà ăn, trong nhà ăn chỉ có người của khu nhà giam phía nam.
Ngay sau đó, người các phòng giam khác cũng nhanh chóng ăn xong rồi tự trở về chỗ của mình.
Khi Long Tuấn Hạo cùng đám người đứng dậy đi đến cửa sổ lấy cơm đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Thật ngại quá, hôm nay hết cơm rồi.”
Một người trung niên đứng bên cửa sổ phát cơm nói với giọng điệu bình tĩnh.
Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày. Cách đó không xa, Cao Phong cũng nhíu mày nhìn qua.
Loại thủ đoạn này, Toss cũng từng dùng với anh.
Hôm nay còn không để cho bọn họ ăn cơm trong phòng giam này hay sao?
“Con mẹ nó, đang kiếm chuyện đúng không?”
“Ông đây thấy vẫn còn nhiều như này, ý gì vậy?”
Long Tuấn Hạo chỉ vào trong phòng bếp rồi hừ lạnh một tiếng với người đàn ông trung niên kia.
“Chỗ này toàn là đồ thừa, nếu anh không chê thì tôi sẽ cho các anh ăn.”
Gã trung niên sỡ sờ chóp mũi, sau đó nhanh chóng quay người mang chỗ thức ăn kia qua.