"Mẹ, con không hiểu cho lắm." Kim Hùng Sơn có chút nghi ngờ.
"Năm đó, nguyện vọng của ông cụ là có %3D thể vào ở biệt thự giữa sườn núi kia."
"Chỉ khi nào có tư cách vào nơi đó ở, nhà họ Kim chúng ta mới được coi là gia tộc có tiền có tiền có thế, địa vị cực kỳ trọng yếu thật sự." Bà lớn chậm rãi nói.
Mà với thực lực trước mắt của nhà họ Kim, muốn vào đó ở, không khác nào kẻ ngu nói mớ.
Đây chính là nguyên nhân tại sao bà lớn thậm chí bằng lòng để cho Cao Phong nhúng tay vào chuyện của xí nghiệp Kim Thiên.
Kim Hùng Sơn và Kim Hồng Vũ nhìn nhau không nói, bọn họ có ngu hơn nữa cũng biết, muốn vào ở chỗ đó gian nan biết dường nào.
"Nguyện vọng của ông cụ, đương nhiên cũng chính là nguyện vọng của mẹ."
"Nếu như trước khi mẹ lâm chung, ai có thể giúp nhà họ Kim thực hiện nguyện vọng này, vậy thì sản nghiệp to lớn xí nghiệp Kim Thiên này, mẹ hai tay tặng cho người đó thì đã sao?"
"Ít nhất như vậy, khi mẹ xuống âm phủ, mẹ cũng có thể không phụ lòng ông cụ..."
Bà lớn than nhẹ một tiếng, sau đó chậm chạp nhấc chân nhỏ xoay người rời đi.
Kim Hùng Sơn cùng Kim Hồng Vũ nhìn nhau không nói, bọn họ biết, chuyện đối phó Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai này, chỉ có thể buông tay trước đã.
Mất đi sự ủng hộ của bà lớn, bọn họ cũng chẳng thể làm được chuyện gì.
Cho dù là muốn làm, cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạncủa chính mình.
Thành phố Hà Nội.
Cao Phong vẫn còn đang đưa Kim Tuyết Mai đi nhiều nơi, hưởng thụ đãi ngộ thành viên Diamond, đồng thời cũng mua rất nhiều thứ.
Khi lần nữa đi ra từ một cửa hàng giày nữ thương hiệu quốc tế, sau khi nhìn bao lớn bao nhỏ bên trong cốp, Kim Tuyết Mai thật sự là không nhịn được nữa.
"Cao Phong, đây rốt cuộc là sao hả?"
Cao Phong vuốt tay: "Anh có biết đâu, cứ cho dù có ai đó tặng qua cho em đi!"
Hạ Vy đứng một bên im lặng không lên tiếng, lúc này ở trước mặt Kim Tuyết Mai, thật sự là một chút cảm giác hơn người cũng không có.
Cô chỉ bất quá tiêu vài chục triệu thôi trong cửa hàng Chanel, nhưng còn Kim Tuyết Mai người ta, hôm nay số lẻ mà cô ta tiêu xài cũng nhiều gấp bội so với cô.
"Hứ!" Kim Tuyết Mai bĩu môi: "Người khác tặng quà cho tôi, vậy anh làm sao biết được? Còn biết rõ ràng như vậy?"
Kim Tuyết Mai đương nhiên không phải kẻ ngu, Cao Phong đưa cô đến những cửa hàng thương hiệu nổi tiếng đắt tiền như vậy, tất nhiên đều có mục đích của anh.
Cô cho dùcó ngu hơn nữa, cũng có thể nghĩ đến, chuyện này Cao Phong nhất định đã biết trước.
"Vậy coi như là quà anh tặng kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, như thế nào?" Vẻ mặt Cao Phong tràn đầy tình tứ.
Kim Tuyết Mai nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng, ngay cả dái tai cũng đỏ lên.
Nhưng mà, cô vẫn không dám tin, những
nghĩ của người nghèo đáng sợthật."
"Thật vất vả mới có chút tiền, không nghĩ tới chuyện đem đi đầu tư, lại tiêu xài phung phí vung tay quá trán, tiền xài hết rồi thì mình vẫn chỉ là người nghèo rớt mồng tơi." Hạ Vy nhìn có vẻ thật hảo tâm nói, giống như đang lo lắng giùm cho tương lại của Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai.
Cao Phong lắc đầu một cái, căn bản không cần thiết phải giải thích.
"Được rồi, Cao Phong, chúng ta về nhà đi, Hạ Vy cậu cũng đừng lắm lời nữa." Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ đứng giữa giảng hòa.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tư Kim Tuyết Mai có hiền lành hơn nữa, cũng có thể nhìn ra, Hạ Vy căn bản không có điểm gì tốt.
Lúc mình không bằng cô ta, Hạ Vy không tỏ ra thái độ gì, mà một khi người khác mạnh hơn cô một chút, cô ta liền lập tức bắt đầu nói chuyện châm chọc đâm thọt.
"Có lẽ, hẳn là phải suy nghĩ về quan hệ với Hạ Vy lần nữa." Kim Tuyết Mai trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Hạ Vy hừ mũi một tiếng, đang do dự có muốn ngồi xe Cao Phong hay không, từ xa bỗng nhiên vọng đến âm thanh ồn ào.
Chỉ thấy một chiếc Maserati màu xanh đen phiên bản giới hạn, tiếng ồn ào vừa rồi là tiếng động cơ xe gầm rú, từ đằng xa hối hả lái đến.
Chiếc xe này rất đồ sộ, đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đi đường chung quanh.
"Chậc chậc, Maserati phiên bản hạn chế màu xanh đen, giá trị không dưới sáu tỷ."
"Sáu tỷ mua một chiếc xe cơ á, sống lâu trong nghèo khó làm tôi đánh
mất trí tưởng tượng rồi!"
"Đừng nói sáu tỷ, xe hơn chục tỷ cũng có! Bất quá có thể lái nổi chiếc Maserati phiên bản hạn chế này, chắc chắn ngồi bên trong phải là nhân vật rất có máu mặt."
Người đi trên đường không ngừng bàn tán, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Chiếc Maserati màu xanh đậm gầm rú chồm lên, bỗng nhiên đột ngột thắng két một tiếng nhức óc, dừng lại phía trước cửa hàng.
Cửa xe mở ra, một người thanh niên ăn mặc toàn đồ hiệu, từ ghế tài xế bước xuống.
Ghế phụ kế bên người lái nhanh chóng bước xuống một cô gái ăn mặc thiếu vải, trang điểm cực kỳ diêm dúa, thuận tay ôm bả vaithanh niên, trên mặt tràn đầy vẻ sùng bái phục tùng đối với thanh niên kia.
Kim Tuyết Mai có chút sững sờ, còn Cao Phong trên mặt thoáng qua một tia nghiền ngẫm.
Người thanh niên này bọn họ ai cũng biết, chính là Vũ Hoàng Minh ngày đó bị Cao Phong chuốc rượu, chỉ bất quá bị Cao Phong liên tục chuốc mười mấy ly rượu tây làm cho gục tại chỗ.
"Ai da, là Vũ Hoàng Minh? Vũ Hoàng Minh đây này, đây này!" Hạ Vy thấy Vũ Hoàng Minh, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Vũ Hoàng Minh nghe có người gọi hắn, xoay đầu lại nhìn về phía bên này.
Bất quá hắn nhìn thấy trước tiên thấy không phải Hạ Vy, mà là Kim Tuyết Mai, trong ánh mắt thoáng qua một tia tham lam muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt.
Tiếp đó, lại thấy được Cao Phong, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!" Vũ Hoàng Minh tự nói với mình, trực tiếp đi đến chỗ ba người.
Bản thân Vũ Hoàng Minh cũng không ngờ, hắn đưa người tình đến mua đồ, vậy mà lại đụng phải kẻ thù Cao Phong.
Vốn đang đợi xử lý xong chuyện mấy ngày nay, rồi nhanh chóng đối phó Cao Phong, trả thù uống rượu đêm đó.
Ai biết lại đụng phải Cao Phong trước, Vũ Hoàng Minh đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
"Vũ Hoàng Minh, anh đưa bạn gái đến mua giày a?" Hạ Vy mang vẻ mặt nịnh nọt cười nói, giống như đã biết rất lâu với Vũ Hoàng Minh.
"Côta mà coi là bạn gái gì? Vui đùa qua đường một chút thôi." Vũ Hoàng Minh khinh thường vừa nói, vừa thẳng thừng rút cánh tay mình ra.
Nhưng mà cô bé kia một chút cũng không tức giận, như cũ đưa tay khoác vai, cả người dán vào Vũ Hoàng Minh.
"Cô Tuyết Mai, tôi rất hân hạnh được gặp lại cô!" Trong mắt Vũ Hoàng Minh chỉ có Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai Dựng lại tại chỗ, không biết trả lời thế nào.
"Hân hạnh đếncỡ nào cơ?" Lúc này, Cao Phong đi lên, nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Vũ Hoàng Minh trong nháy mắt sửng sốt một chút, còn có kiểu nói chuyện này sao?
Những lời khách sáo kiểu rất hân hạnh được gặp lại này, còn có thể trả lời như vậy sao?
"Cao Phong mày đừng có lên mặt, ăn bámcũng phải có thái độ ăn bám cần thiết, đừng có cái kiểu ở trong phúc không biết mình có phúc." Vũ Hoàng Minh cười lạnh một tiếng.
"Vậy anh nói thử cho tôi biết, thế nào là thái độ ăn bám cần thiết?" Cao Phong vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Tiền! Mày có tiền không? Đàn bà, mày có đàn bà không? Cứ cho là mày có đi, nhưng trên thực tế mày không có, vì nếu có cũng chỉ là tạm thời, ha ha ha." Vũ Hoàng Minh nói xong, liền ngoắc ngoắc ngón tay với cô gái bên cạnh.
Cô gái vội vàng đến gần, nhìn vô cùng nghe lời.
"Bốp!" Chẳng ai nghĩ đến, Vũ Hoàng Minh lại đột nhiên giơ tay lên, một bạt tai táng xuống.
Âm thanh cú tát cực ỳ đanh gọn, khiến cho Kim Tuyết Mai cảm thấy bối rối, đồng thời cũng khiến cho Hạ Vy sợ hết hồn.
Cô gái này không phải bạn gái của Vũ Hoàng Minh sao, tại sao hắn lại bỗng nhiên đánh cô?