Con tỳ hưu này cao tầm nửa mét, mặc dù không đúc đặc nhưng cũng nặng đến hai mươi ba mươi cân.
Theo giá vàng hiện tại thì ít nhất cũng phải đến năm triệu.
Nhà giàu đúng là nhà giàu, vừa vung tay đã năm triệu.
Mặc dù tỳ hưu bằng vàng thì hơi trần tục nhưng có ai mà không thích nó đây?
Nhưng cái cách nhà giàu tặng quà này khiến không ít khách khứa đều hâm mộ trong lòng.
Đúng vậy, con người Cố Minh Huy như vậy, ở Vân Thành có mấy ai không muốn qua lại với ông ta?
Nhưng mà tính cách của Cố Minh Huy lại khá là kỳ lạ.
Ông ta có rất ít bạn bè. Chứ đừng nói tới việc tham gia tiệc tùng của nhà khác!
Mạng lưới giao thiệp của bà cụ nhà họ Trần đúng là quá rộng!
Mà lúc này đây, tuy trong lòng bà cụ lại khá là buồn bực, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không ngừng lại.
Sao Cố Minh Huy lại đến tặng quà cho mình nhỉ?
Mình đâu có quen ông ta, ông ta còn chỉ mặt gọi tên là tặng quà cho mình, đúng là kỳ lạ.
Chẳng lẽ Bất động sản Phú Hoa đã nổi tiếng đến vậy, cả nhà giàu có nhất cũng muốn đến làm quen với mình?
Nghĩ tới đây, trong lòng bà cụ Trần mới thấy thoải mái hơn.
Trong rương lớn là tỳ hưu bằng vàng, còn trong cái hộp nhỏ kia là gì?
Suy nghĩ một chút, bà cụ mở hộp ra.
Lúc này đây, cả hội trường đều nín thở nhìn chăm chú, yên tĩnh không có một tiếng động!
Đó là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay! Chỉ có điều viên dạ minh châu này… khá giống với viên mà Trần Văn Siêu vừa tặng, nhưng lại có phần không giống lắm?
Lúc này đây, không biết là ai cầm viên dạ minh châu Trần Văn Siêu tặng tới.
Hai viên để bên cạnh nhau, mọi người mới thấy có phần khác biệt.
Bây giờ rèm cửa còn đang mở, ánh mặt trời chiếu sáng vào trong.
Viên mà Trần Văn Siêu đưa không có một chút ánh sáng nào, xám mờ xám xịt.
Còn viên dạ minh châu mà Cố Minh Huy tặng, cho dù bây giờ đang là ban ngày nhưng nó vẫn sáng trưng.
“Cái này…”
Mọi người đều trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn sự khác biệt giữa hai viên ngọc này.
Càng so sánh mới thấy thứ mà Trần Văn Siêu tặng quả là vô cùng thê thảm.
“Nhanh nào, kéo rèm cửa sổ lại, tắt đèn đi!”
Không biết ai đó trong đám người hô lên như vậy.
Ngay sau đó đã có người chạy tới kéo rèm cửa sổ lại.
Lúc căn phòng không còn một chút ánh sáng nào, mọi người vô thức thốt lên!
Đến tận lúc này đây, ai nấy đều có thể nhìn thấy giữa chúng khác biệt như thế nào!
Viên của Cố Minh Huy không sáng như viên của Trần Văn Siêu, nhưng ánh sáng của nó lại ôn hòa khiến cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Ngược lại, mặc dù viên của Trần Văn Siêu sáng thì sáng thật, nhưng nó lại nhợt nhạt không tự nhiên cho lắm.
Ngay sau đó, không ít người lấy điện thoại ra tìm hiểu thông tin có liên quan đến dạ minh châu.
Sau một hồi tìm hiểu, mấy người đều ngẩn ra.
“Cố Minh Huy là nhà giàu số một, tỳ hưu vàng mấy triệu còn tặng được, người ta không thể tặng một viên dạ minh châu giả rồi!”
“Vừa nãy Tiêu Thiên nói, viên của Trần Văn Siêu là giả, khi đó đâu có ai tin…”
“Hình như là giả đó… viên mà chủ tịch Cố tặng giống hệt như thông tin tìm được ở trên internet…”
Từng tiếng bàn tán vang đến chỗ bà cụ, sắc mặt bà ta trở nên kém vô cùng.
Chỉ hận rèn sắt không thành thép, bà ta liếc nhìn Trần Văn Siêu.
Hắn là cháu trai mà bà ta yêu thương nhất! Vậy mà lại tặng đồ giả!
Lúc này đây từ trong đám người, Bạch Ngọc Lan cũng đi ra, cô nói: “Bà ạ, có lẽ viên dạ minh châu này nên đặt ở trong miệng tỳ hưu.”
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ, sau đó có người nói lại: “Bà Trần, cô Bạch nói có lẽ viên minh châu này nên đặt ở trong miệng tỳ hưu, hay là bỏ vào xem thử?”
Thấy Bạch Ngọc Lan đã chen vào như vậy, không ít người cũng chú ý đến con tỳ hưu vàng lần nữa.
Bà cụ Trần mèo già hóa cáo, sao bà ta không hiểu Bạch Ngọc Lan đang giải vây giúp mình, thế là bà ta đặt viên dạ minh châu vào trong miệng nó.
Roẹt!
Vừa bỏ vào miệng tỳ hưu, con mắt tỳ hưu đã sáng lên.
Ngay sau đó, viên dạ minh châu càng tỏa sáng chói mắt hơn trước đấy.
“Ồ!”
Thấy cảnh này, mọi người đều sợ ngây người.
Trong giây phút ấy, con tỳ hưu này như sống lại.
…
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Trần quay về nhà, Tần Ngọc Liên không nhịn được nữa, chửi mắng Tiêu Thiên một trận.
“Mày nói xem cái thằng ở rể như mày nhiều chuyện làm gì hả? Mày không biết bà cụ thiên vị Trần Văn Siêu thế nào sao? Mày muốn hại cả nhà chúng tao chết mới cam lòng à?” Tần Ngọc Liên thở phì phò nói: “Nhà chúng ta xui rủi tám đời mới lấy thằng con rể như mày về.”
Trần Cường ở bên cạnh cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn Tần Ngọc Liên.
Nói thật, lúc Tần Ngọc Liên tức giận ông thấy hơi sờ sợ!
“Mẹ, mẹ bớt giận đi.” Trần Mộng Dao tiến lên vỗ lên lưng bà, dịu dàng nói: “Chú ấy… chỉ nhất thời nhanh miệng, chứ không phải cố ý…”
“Con đừng có nói giúp cho nó.” Tần Ngọc Liên trừng mắt nhìn Trần Mộng Dao, nói tiếp: “Mẹ thấy nó cố ý đấy, chỉ muốn hại chết chúng ta mới cam lòng.”
Tiêu Thiên không nói gì, bố