Gia đình Trần Mộng Dao.
Căn nhà nghèo xơ xác chỉ có bốn bức tường, mặc dù đã cũ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Dù thế nào đi nữa, nhà cô cũng là đời sau của nhà họ Trần nhưng lại rơi vào hoàn cảnh thế này.
Xem ra mấy năm qua ở nhà họ Trần, có lẽ Trần Mộng Dao cũng phải chịu không ít oan ức.
Nhìn cô bé cách đó không xa, trong lòng Tiêu Thiên lại sinh lòng thương hại.
Đêm khuya, ánh trăng dịu nhẹ.
Trần Mộng Dao từ phòng tắm đi ra, cô mặc áo ngủ, mái tóc dài nửa ướt rơi trên đầu vai quyến rũ, khuôn ngực tròn như ẩn như hiện.
Trong giây phút đó, Tiêu Thiên đang nằm ngủ ở tấm đệm dưới đất bỗng có phản ứng sinh lý.
Mặc dù họ đã trở thành vợ chồng chính thức, nhưng Tiêu Thiên cũng không định làm gì xằng bậy.
Trần Mộng Dao ngồi bên giường, khuôn mặt nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ, tâm trạng làm sao mà không căng thẳng được, tim đập thình thịch.
Hai người không nói gì.
Đêm yên tĩnh.
Lúc đang chuẩn bị ngủ, một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên lặng.
Là điện thoại của Trần Mộng Dao rung chuông.
Cô liếc mắt nhìn tên hiển thị, là Trần Văn Siêu gọi tới. Tim run lên, cô biết là đã lớn chuyện rồi, lúc này gọi điện chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
Cô bắt máy.
“Haha, Trần Mộng Dao, nói cho cô biết, nhà các cô xong đời rồi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức bị sa thải, từ ngày mai cô không cần quay lại làm việc ở bất động sản Phú Hoa nữa.”
“Thằng vô dụng đó dám ra tay đánh tôi à! Đây chính là kết cục đó!”
Trong điện thoại, Trần Văn Siêu kìm nén giọng điệu đay nghiến, kêu gào ầm ĩ.
Đầu óc Trần Mộng Dao trống rỗng, cô thở hồng hộc, tay siết chặt: “Dựa, dựa vào đâu? Sao anh nói sa thải là sa thải chứ?””
“À! Là bà nội ra chỉ thị, nghe kỹ đây, dù cô có xuất sắc thế nào đi chăng nữa cũng không đấu lại tôi đâu.” Vẻ mặt của Trần Văn Siêu vênh váo: “Tôi là cháu trai trưởng của nhà họ Trần, đừng tưởng bất động sản Phú Hoa không có cô thì không được, hạng mục cô phụ trách đã chuyển sang cho tôi rồi, chờ mà xem!”
Nghe nói vậy, tay Trần Mộng Dao bắt đầu run rẩy.
Hai năm qua, ở bất cứ đâu cô đều nhường nhịn Trần Văn Siêu, cố gắng làm việc vì nhà họ Trần.
Từ một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, cô được làm giám đốc thị trường, từng bước leo lên khổ cực biết bao nhiêu, ngậm đắng nuốt cay chỉ mình cô biết.
Vốn cô cảm thấy có lẽ nhất định bà nội sẽ phạt chuyện này, nhưng cô không ngờ lại tàn nhẫn như thế, sa thải cô ra khỏi bất động sản Phú Hoa.
“Cả nhà ký sinh trùng, cút đi!”
Điện thoại tắt, trong đêm tối, Trần Mộng Dao không nhịn được, bật khóc, nước mắt chảy xuôi, lăn trên khuôn mặt.
Cách đó không xa, Tiêu Thiên cũng nhìn thấy cô bé đang khóc thút thít.
Anh thấy đau lòng, cũng vào giây phút đó, anh muốn nói cho cô biết, cô còn nhớ người đã được cô cho chiếc bánh bao nóng mười hai năm trước không?
Bây giờ anh quay lại rồi, cô không cần phải sợ gì nữa!
Anh sẽ bảo vệ cô.
Nhưng lời chưa kịp nói ra đã phải kìm nén lại.
“Tần Minh, điều tra cho tôi chuyện này!” Tiêu Thiên nhắn tin.
“Anh Thiên cứ dặn dò!”
Tin nhắn được hồi âm lại ngay lập tức.
“Vân Thành có một tập đoàn Tử Kim phải không?”
“Anh Thiên, người phụ trách công ty này là Trương Thu Bạch, trước đây đã từng đi lính ở Bắc Cảnh, anh ta là người dưới quyền của tôi, sau này về gây dựng sự nghiệp, mấy năm trước được anh giúp nâng đỡ tài chính