Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm An đã không còn trong phòng nữa. Từ Tân đi một vòng ra tới nhà vệ sinh rồi trở lại cũng không thấy bóng dáng người đâu, liền đi rửa mặt trước. Đến lúc đi ra, đã thấy người nọ ngồi trên ghế, gặm một cái bánh bao trắng mềm. Bên cạnh cậu còn đặt một cái túi giấy dính dầu. Nghe thấy tiếng động từ nhà vệ sinh, lập tức cầm lấy đồ đứng bật dậy. Cậu đỏ bừng mặt nhìn Từ Tân, lắp bắp gọi anh Từ.
Từ Tân thấy cái bộ dáng xấu hổ xen lẫn sợ hãi này, theo thói quen cúi xuống, "Sao đấy?"
Lâm An cụp mi mắt, đem bọc giấy trong tay đưa cho hắn, "Đồ, đồ ăn sáng." Vừa nói vừa ngẩng đầu liếc thật nhanh Từ Tân một cái, nhỏ giọng, "Vẫn còn nóng..."
Từ Tân ném khăn lông vào chậu rửa mặt, im lặng không đổi sắc mặt mặc áo vào, lại chậm rãi đóng nút áo. Xong xuôi mới nói với Lâm An còn ở bên cạnh, "Giữ lấy ăn đi." Quay sang nhìn thấy đối phương lúng túng không biết làm sao, lau cau mày bổ một câu, "Có chuyện này tốt nhất nên hiểu rõ, đi cùng với tao thì không có chuyện cong đít chạy đâu đấy." Vừa nói vừa đánh giá một lượt cơ thể mềm như nước trước mặt, do dự rồi yêu cầu thêm, "Gái có thể không cần chơi, nhưng nắm đấm thì không thể không cứng. Hiểu chưa?"
Lâm An tay cứng đờ, môi mím chặt ôm lại túi đồ ăn.
Từ Tân trông cái bộ dáng ủy khuất này, không khỏi nghĩ tới tình cách kịch liệt tối hôm qua. Quả thật là con thỏ nhỏ một khi tức giận cắn cũng thật đau, đến bây giờ trên tay hắn vẫn còn dấu vết ngày hôm qua, nước chạm vào cũng đã đau rồi.
Thành thật mà nói, mãi cho tới trước buổi tối qua, khi ấn tên nhóc này xuống giường để tra thuốc lên vết thương, hắn vẫn thấy ghét bỏ tên nhóc như đàn bà này. Đa phần là ghét, còn lại chính là cảm giác thương hại không nói rõ được. Nói chung thì, hắn cảm thấy một thằng con trai phải chịu đựng đến tình cảnh như hôm nay, coi như cũng uất ức, bỏ thì thương mà vương thì tội. Chỉ là hắn không ngờ rằng, tên nhóc ngày thường nói chuyện lí nhí, đi đứng cũng rón rén, tối hôm qua lại đột nhiên nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu mà đấm hắn. Mặc dù đấm không trúng nổi, nhưng vẫn khiến hắn không khỏi giật mình.
Bởi vì còn nhớ trên người cậu có thương tích nên Từ Tân mới không đánh trả gì quá đáng, đem người ấn xuống thế là xong chuyện. Thế quái nào cúi đầu nhìn xuống, quần dài đã trôi tuột đi đâu mất, cậu ta không mặc gì bên trong, cứ thế trần trụi dán vào người mình.
Từ Tân nhất thời buông lỏng tay, ngồi dậy rút một điếu thuốc ra hút. Tên nhóc kia thì ôm gối một bên khóc nức nở. Hồi lâu hắn không chịu được nữa, thấp giọng chửi, "Khóc cái đ** gì!"
Người nọ im thin thít, hai chân lại run lẩy bẩy.
Từ Tân phả một hơi khói, quay đầu nhìn người trên giường, đột nhiên vươn tay đem cả người tên nhóc lôi lại đây, "Con mẹ nó mày có sức đấm ông mà không không tự đi lấy quần mặc vào che đi à?"
Lâm An không khống chế được run bần bật, cắn môi, mắt ầng ậc nước nhìn hắn.
Từ Tân đột nhiên thấy họng nghèn nghẹn, hồi lâu mới miễn cưỡng nuốt xuống. Hăn vội ném tuýp thuốc trị thương lên người Lâm An, "Bôi thuốc rồi ngủ đi."
Đèn sáng trưng. Từ Tân quay mặt vào tường, đợi đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng người nọ cẩn thận rón rén xuống giường, đi tắt đèn. Sau đó là một khoảng an tĩnh. Rồi khoảng bảy, tám phút sau nữa, lại rón rén đi về phía giường mình.
Từ Tân nhắm mắt, nằm im không nhúc nhích. Tim hắn đột nhiên lại đập nhanh. Không ngờ rằng, đợi nửa ngày, cậu ta lại ngồi xuống, nằm trên tay hắn khóc hu hu.
Từ Tân trong lòng thầm chửi bậy một tiếng, vừa định mở mắt, bên tai lại nghe thấy giọng nói đứt quãng, "Anh... anh Từ..."
Từ Tân giật giật, xoay mặt lại nhìn. Tên nhóc kia như con chim nhỏ sợ hãi đứng phắt dậy. Đứng lên rồi lại không lập tức đi ngay. Cậu gần như là nín