Sau khi gyutaro triển khai đòn tấn công diện rộng của mình nhằm kéo theo nhóm của âm trụ cùng chết thì nezuko đã dùng huyết quỷ thuật của mình để thiêu đốt một lượng lớn huyết liêm của hắn ta
Nhờ đó mà cả nhóm âm trụ đã không bị sao hết
-"ừm..." tanjiro từ từ mở mắt ra và cậu nhìn thấy nezuko đang ở trước mặt mình
-"nezuko... " tanjiro gọi tên em gái của mình rồi ngồi dậy quan sát quang cảnh hoang tàn xung quanh
-"kinh khủng quá, tan hoang cả rồi..." tanjiro
-"ùm úm! " nezuko tựa đầu vào người tanjiro như muốn được cậu xoa đầu, tanjiro khi nhìn thấy vậy thì hỏi
-"nezuko đã cứu anh đấy à? cảm ơn em nhé " tanjiro lấy tay xoa đầu cô em gái bé bỏng của mình, nezuko thấy vậy thì mỉm cười thích thú
-"phải rồi, còn những người khác... " khi tanjiro đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cậu lại quỳ xuống đất
-"cơ thể mình...không chịu cử động tanjiro
-không, đáng lẽ mình không thể cử động được nữa, tại sao mình vẫn còn sống? mình trúng độc rồi mà? tanjiro
Khi cậu đang suy nghĩ về việc vì sao bản thân đã trúng độc mà vẫn còn sống thì có một giọng nói đã gọi cậu một cách thảm thiết và nó chính là giọng của zenitsu, nhưng dù vậy thì cậu đã không còn đủ sức để đi đến nơi mà zenitsu đang ở nữa, nezuko thấy thế thì liền cõng anh của mình đi tìm cậu ấy và khi đến nơi thì zenitsu đã khóc lóc than vãn với tanjiro về việc vì sao mà hai chân của cậu bị gãy
-"này tanjiro! inosuke và mikami sắp không ổn rồi kìa! " zenitsu
-"tiếng tim của hai cậu ấy càng lúc càng yếu hơn đó " zenitsu
-"inosuke, mikami...họ đâu rồi! " tanjiro
-"kia kìa, ở đằng kia kìa " zenitsu chỉ tay vào đống đổ nát ở bên cạnh mình, tanjiro nhìn về hướng mà zenitsu chỉ thì cậu đã thấy inosuke và rimuru đang nằm ở trên đống đổ nát đó
---------
-"inosuke! mikami! " tanjiro gọi hai người bạn đang hấp hối của mình một cách vô vọng
-"inosuke! mikami! gắng gượng đi! " tanjiro
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-"này...tanjiro..." rimuru nhìn tanjiro và nói với một giọng điệu mệt mỏi
-"mikami! cố gắng lên, tớ sẽ tìm ra cách để cứu cậu! " tanjiro
-"...không...không kịp đâu...chất độc đã lan...ra toàn bộ cơ thể của tớ rồi...chắc là...tớ sẽ không qua khỏi..." rimuru
-"nên là...hãy gửi...lời tạm biệt đến...những người ở trang viên...và một người bạn của tớ...muichiro nhé..." rimuru
-"không, không! đừng nói thế! tớ nhất định sẽ cứu sống cậu! " tanjiro
-"...." rimuru không nói gì và bắt đầu nhắm mắt lại, nhịp tim của cậu cũng bắt đầu giảm dần
-nhịp tim, mỗi lúc một yếu dần! tanjiro
-phải tìm cách giải độc cho họ! tanjiro
-"đúng rồi! ánh mặt trời thì sao? " tanjiro nhìn lên bầu trời và thứ cậu nhìn thấy là mặt trăng vẫn đang ở rất cao
-"bình minh vẫn chưa lên...làm sao đây? làm sao đây? " khi mọi thứ tưởng chừng đã hết hi vọng thì đột nhiên nezuko đặt hai cánh tay của mình lên người rimuru và inosuke
-"ùm úm " nezuko đã sử dụng huyết quỷ thuật của mình để thiêu đốt toàn bộ độc tố trong cơ thể của rimuru và inosuke
-"đói lủng bụng rồi! cho ăn cái gì đê! " inosuke
-"inosuke! " tanjiro vui mừng ôm trầm lấy thằng bạn rừng rú của mình, còn rimuru thì tuy không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng nhịp tim và các cơ quan nội tạng của cậu đã được khôi phục gần như hoàn toàn
-------------
Ở chỗ của âm trụ thì hiện tại chất độc đã lan ra toàn cơ thể của ổng, khi biết được rằng mình sắp không qua khỏi thì âm trụ định nói lời trăn trối với ba người vợ của mình, tuy nhiên suma cứ khóc ỏm tỏi lên lại thêm cả makio cứ quát suma nữa lên hiện tại âm trụ đang vô cùng bất lực
-đùa à? mình sẽ chết mà không kịp trăng trối gì luôn sao? tuy độc cũng làm lưỡi mình cứng đờ rồi uzui
-nhưng sao nó lại thế này? lẽ ra vẫn còn thời gian trăng trối gì chứ...vậy luôn? uzui
-"ngậm mồm lại nghe chưa hả!! ngài tengen đang nói mà cứ khóc ầm lên là sao!! " makio lấy đá để nhét vào mồm suma
-"waaa!! ngài tengen! chị makio bắt nạt em kìa!! " suma
Khi cả âm trụ đang bất lực nhìn hai bà vợ của mình đánh nhau thì đột nhiên nezuko xuất hiện giơ tay chào cả bốn người
-"ơ? " uzui, hinatsuru, makio và suma khó hiểu nhìn nezuko
-"ùm úm " nezuko đặt tay lên người âm trụ rồi sử dụng huyết quỷ thuật của mình thiêu cháy cơ thể của ổng, điều này làm cho ba người vợ của âm trụ từ kinh ngạc chuyển sang kinh hoàng
-"ahhh!! " hinatsuru, makio, suma
-"làm cái gì vậy hả? con bé loắt choắt này là ai? " suma lôi nezuko sang một bên rồi quát
-"dù có đau đớn thế nào thì hỏa táng liền giờ vẫn còn sớm quá! ngài tengen còn chưa chết cơ mà! đốt luôn là sao chứ? " suma
-"chị tét đít cho mà xem! cưng làm chị giận rồi! " suma
-"chờ chút " uzui đột nhiên lên tiếng khiến cho những người đang có mặt ở đó nhìn về phía ổng
Điều bất ngờ với ba người vợ của âm trụ chính là những vết thương do độc gây ra trên cơ thể của ổng đã biến mất
-"thế này rốt cuộc là sao? chất độc tan biến rồi! " uzui
Sau câu nói đó thì những người vợ của âm trụ đã nhanh chóng nhảy vào người của ổng rồi khóc nấc lên
-"các em...để các em phải lo lắng rồi " uzui
-"em nghĩ là huyết quỷ thuật của nezuko đã thiêu cháy và phân hủy chất độc, tuy em cũng không rõ cho lắm " tanjiro
-"vết thương thì vẫn còn nên anh đừng cử động vội, mọi người đều bình an là tốt quá rồi " tanjiro
-"một chuyện như thế cũng khả thi sao? bối rối thật...mà khoan tên nhóc ngươi cũng đừng cử động, chết bây giờ " uzui
-"em sẽ đi tìm đầu của lũ quỷ, chưa tận mắt xác nhận thì em vẫn chưa yên tâm " tanjiro
Nói rồi nezuko đã cõng tanjiro đi tìm đầu của anh em nhà thượng lục để kiểm tra, và khi đi được một hồi thì xà trụ iguro obanai đã tới và đứng trước mặt âm trụ uzui cùng với ba người vợ của ổng
-"hừm...có vẻ như đây là một trận chiến vô cùng khó khăn nhỉ? " obanai nhìn khung cảnh hoang tàn của kỹ viện trấn mà thốt lên
-"iguro? cậu tới rồi ư..." uzui
-"ờ, vậy anh đã hạ gục được thượng huyền gì vậy? " obanai
-"dù không có gì đáng nhắc đến cho lắm...haiz, là thượng lục " uzui
-"....vậy sao? hạng lục à...hạng bét nhỉ? thượng huyền ấy " obanai nói với một giọng điệu đầy thất vọng với uzui, makio và suma nghe được giọng điệu đó của xà trụ thì tức giận
-"tuy là hạng lục nhưng dù sao anh đã hạ được một thượng huyền, quả là chuyện đáng mừng tuy là hạng lục " obanai
-"tôi có lời khen đấy " obanai
-"thôi, tôi không thèm lời khen của cậu " uzui
-"đúng thế! " suma
-"anh tới trễ thật đấy " makio
-"anh tới trễ quá đấy! dù anh có tới thì vẫn là...quá trễ! " suma chỉ tay vào mặt của xà trụ obanai, nhưng cô đã bị