Buổi sáng hôm sau Phí Phí bị cơn đau đầu đánh thức, cô gượng ngồi dậy, vô tình bắt gặp Lãnh Ngôn đang ngồi ở bàn cafe, vừa xem điện thoại vừa mỉm cười ngọt ngào.
Trong lòng Phí Phí lập tức sinh ra bất an, cô nheo mắt nhìn thật kỹ những vết hơi đỏ trên cổ Lãnh Ngôn, thầm khẳng định trong bụng nhất định không phải do cô làm.
Phí Phí cứng nhắc cúi đầu tự nhìn mình, trên người vẫn là áo sơ mi đen của Lãnh Ngôn nhưng quần và nội y lại không còn.
Phí Phí hoảng hốt nghiêm túc cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng căn bản cô chẳng nhớ dù chỉ là một chút.
Đến khi quay lại hiện thực, Phí Phí bị một phen giật mình khi Lãnh Ngôn không biết từ khi nào đã chống tay xuống đệm đối mặt cô trong khoảng cách cực kỳ gần.
Nụ cười Lãnh Ngôn mang theo dụng ý dành cho Phí Phí, cô cảnh giác nghiêng người tránh đi chạy ù vào toilet, không cho anh có cơ hội giở trò vào sáng sớm.
Phí Phí thầm nghĩ mặt mày Lãnh Ngôn tươi tỉnh thế kia chắc chắn tối qua anh đã lợi dụng cô say làm bậy, bao nhiêu lần không biết nhưng chân cô có dấu hiệu mất sức khi vừa đặt chân từ giường xuống sàn.
Trong lúc ăn sáng ở nhà hàng, người phòng Alley và những người có mối quan hệ tốt đều nhìn Phí Phí rồi tủm tỉm cười ngại, còn Ma và người phòng cô ta lại bày ra bộ mặt hằn hộc khó coi.
"Phí tiểu thư, ngủ ngon không?" Mai Khải Bằng cười cười ẩn ý, đột nhiên cất tiếng hỏi thăm.
Biểu cảm nham hiểm của Mai Khải Bằng khiến Phí Phí chỉ thêm lo lắng, cô nghiêng người hỏi nhỏ: "Hà My, có chuyện gì sao?"
"Em vẫn chưa xem à?" Hà My tươi cười, ngạc nhiên hỏi ngược lại.
"Xem cái gì?"
Hà My mượn điện thoại của Tiêu Chấn Nam mở cho Phí Phí xem, hình ảnh chụp được hơi tối và được gửi qua tin nhắn, mà người gửi ảnh cho Tiêu Chấn Nam lại là Lãnh Ngôn.
Phí Phí cầm lấy điện thoại xem thật kỹ, phát hiện nhân vật chính trong bức ảnh kia là cô, quan trọng hơn là cô đang ở trên người Lãnh Ngôn.
Điện thoại trong tay Phí Phí bị bóp chặt, cô ngượng cười trả điện thoại cho Hà My rồi lườm Lãnh Ngôn trong mất mặt lẫn tức giận.
Cô không cách nào hiểu được hành động này của Lãnh Ngôn, trước đây cô luôn cùng Tiêu Chấn Nam tỏ ra thân mật, nhưng bây giờ người ta đã có bạn gái, anh còn gửi hình cho người ta làm gì?
Còn nữa, cô dám chắc Lãnh Ngôn cũng đã gửi bức ảnh đó vào nhóm chat của nhân viên trong quán, nên ai nấy cũng nhìn cô bằng vẻ mặt đủ loại cảm xúc kia.
Nhưng đáng trách nhất vẫn là nên tự trách bản thân đã quá sơ sót, Phí Phí chỉ sợ trong lúc say không ý thức được lại tiết lộ những chuyện không nên, khi đó có thể khiến đồng nghiệp đang thi hành nhiệm vụ của cô bị bại lộ thân phận.
Phí Phí căng thẳng nuốt nước bọt, không ngừng van xin trong bụng đừng lỡ miệng nói lung tung.
Cô cắm cúi ăn không dám ngẩng đầu lên, lo lắng đến ruột gan trong bụng nhốn nháo lên không ngừng.
Ăn sáng xong, Phí Phí trốn một góc vắng vẻ nhìn ra biển nhắn tin cho Tiêu Chấn Nam.
Đợi khi anh đi ra, cô liền kéo anh nấp vào dưới bụi cây lớn, hoảng loạn nói: “Anh, tối qua em say quá, không biết có nói gì với Lãnh Ngôn không.”
Nét mặt Tiêu Chấn Nam hơi đăm chiêu, anh khẽ cau mày, vỗ vai Phí Phí trấn an: “Chắc không có đâu, sáng giờ anh thấy anh ta vẫn rất bình thường, không giống như đã phát hiện ra thân phận của chúng ta.
Mà anh đã dặn làm gì cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, chuyện kia cũng dám làm.”
Nhắc tới Phí Phí liền bốc hỏa, cô thở hằn hộc nói: “Là cái tên khốn đó, đợi ngày em khôi phục thân phận, em nhất định cho anh ta lãnh đủ!”
Tiêu Chấn Nam nghe xong liền phì cười, gương mặt dần điềm tĩnh tại, chăm chú nhìn Phí Phí dò xét, nghiêm túc hỏi: “Phí Phí, em có nhận ra...!kể từ em tiếp xúc với Lãnh Ngôn, em đã tìm lại được chính mình không?”
Phí Phí hơi sững người, hoang mang nhìn thẳng Tiêu Chấn Nam.
Khóe môi anh hơi cong lên dịu dàng, từ tốn giải thích: “Lúc em còn trong vòng tay gia đình, em lúc nào cũng vô tư nghịch ngợm.
Nhưng sau khi cha mẹ em mất, em lại trở nên trầm lặng, lúc nào trông em cũng như một kẻ bất cần đời.
Vậy mà sau khi em tiếp xúc với anh ta, anh thấy rất rõ em có cảm xúc sống trở lại.
Trả lời thật cho anh biết, không cần giấu anh, ở bên cạnh anh ta, em đã tìm được cảm giác tin tưởng đúng không?”
Ngày cuối ở resort, mọi người hoạt động tự do, nếu không ra biển chơi cũng ra ngoài đi dạo khám phá ẩm thực và hàng hóa địa phương.
Riêng Phí Phí chỉ ở yên trong phòng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi của Tiêu Chấn Nam.
Dù ý thức rất mạnh mẽ, nhưng những gì Lãnh Ngôn mang đến khiến Phí Phí cảm nhận được chân tình của anh, ngay cả chuyện cha mẹ cô từng là cảnh sát cũng không giấu giếm mà kể cho tên tội phạm như anh biết.
Sau ngày cha mẹ mất, cuộc sống trong mắt Phí Phí hóa màu đen ảm đạm, đến khi gặp Lãnh Ngôn, tinh thần của cô như được giật dây mà bùng cháy trở lại.
Cô khẳng định mình không yêu Lãnh Ngôn, chỉ là những cảm giác anh mang lại khiến tâm can cô buộc phải để ý