Bầu trời dần sáng hẳn, ánh nắng dịu nhẹ lan tỏa dần bao phủ khắp mọi nơi, màu nắng vàng chiếu trên những tán cây xanh còn đọng sương, trên trời cao là tiếng chim hót líu lo trong trẻo.
Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng thu xếp lại lều, Phí Phí cùng Mạn Vân Nghi dọn dẹp những thứ lặt vặt, xong xuôi di chuyển xuống núi.
Vật dụng xếp gọn trong túi được Lãnh Ngôn cùng Mai Khải Bằng mang trên vai và xách trên tay, không cần để Phí Phí và Mạn Vân Nghi động tay đến.
Mai Khải Bằng đi trước, Mạn Vân Nghi cố tình chậm bước lại để đi cùng Lãnh Ngôn.
Cô ta xoay người đợi Lãnh Ngôn, cùng lúc bắt gặp anh luôn chờ Phí Phí đi chậm rì rì phía sau.
Từng bước chân của Phí Phí đều chậm chạp, chẳng mấy chốc lại tuột về cuối cùng.
Lãnh Ngôn giơ tay ra chờ, Phí Phí giả vờ không thấy lướt ngang qua, anh không bỏ qua mà chủ động nắm tay cô cùng đi.
“Em sao vậy? Mỏi chân rồi?”
“Không có.” Phí Phí lơ đễnh lắc đầu, trong tâm trí không cách nào thôi tưởng tượng đến cảnh Lãnh Ngôn và Mạn Vân Nghi lên giường với nhau.
Về đến homestay, lúc về phòng thu xếp hành lý, Mạn Vân Nghi thấy Lãnh Ngôn không đến căn phòng ở tầng trệt mà đi thẳng lên lầu, cô ta kinh ngạc hốt hoảng hỏi: “Ngôn, phòng anh không phải ở đây sao?"
Lãnh Ngôn đang bước lên cầu thang chợt dừng bước, anh xoay đầu nhìn về phía căn phòng theo hướng tay Mạn Vân Nghi chỉ, bình thản đáp: “Anh đổi phòng với Khải Bằng tối hôm kia."
Nghe xong câu trả lời của Lãnh Ngôn, sắc mặt Mạn Vân Nghi dần chuyển sang trắng bệch nhìn chằm chằm vào Mai Khải Bằng đang đứng trước căn phòng cô ta đã vào đêm qua.
Không đợi Mạn Vân Nghi lên tiếng hỏi, Mai Khải Bằng chủ động lên tiếng nghiêm túc thừa nhận: "Phải, là anh."
Phí Phí theo sau Lãnh Ngôn, vô tình nghe thấy cuộc hội thoại của anh và Mạn Vân Nghi, cùng biểu cảm của cô ta cũng có thể đoán được có chuyện gì đó không đúng.
Đứng ở đoạn bậc thang giao nhau phía trên bị che khuất, Phí Phí không muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của Mạn Vân Nghi và Mai Khải Bằng, nhưng cô tin chắc có liên quan đến Lãnh Ngôn, cô nán lại nghe cũng là để xác định thực hư về sự trong sạch của anh.
"Là anh? Anh biết người em yêu không phải là anh, anh vẫn cố ý làm như vậy?" Mạn Vân Nghi trở nên kích động khi biết người cùng cô ta ân ái suốt đêm hôm đó không phải Lãnh Ngôn mà là Mai Khải Bằng.
"Còn em, em biết cậu ấy không yêu em, em cũng cần gì phải làm như vậy?" Mai Khải Bằng nóng lòng lên giọng, tình cảm anh ta giành cho Mạn Vân Nghi đã rõ hơn ánh mặt trời, còn Lãnh Ngôn đối với cô ta chỉ như gió lạnh mùa đông, cô ta lại thà ôm cơn lạnh trong cô đơn còn hơn để nắng sưởi ấm.
Mạn Vân Nghi không muốn tin vào những gì đã xảy ra, cô ta ôm đầu lắc điên cuồng, ngồi sụp xuống khóc nức nở.
Nghe xong cuộc đối thoại của Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi, Phí Phí đã hiểu ra vết đỏ trên cổ Mạn Vân Nghi là do Mai Khải Bằng làm, cô ta đã nhầm Mai Khải Bằng thành Lãnh Ngôn nên mới tỏ ra đắc ý lên mặt.
Ngày hôm qua, Mai Khải Bằng hai lần xen ngang khi Lãnh Ngôn hỏi Phí Phí tại sao không gọi điện, hóa ra anh ta muốn bao che và bảo vệ cho Mạn Vân Nghi.
Phí Phí khẽ thở dài rối rắm, chuyện này có vẻ đã bị đẩy đi khá xa, hại cô trách nhầm Lãnh Ngôn, may mà vẫn chưa nói ra.
Nhưng hẳn là Mạn Vân Nghi thật sự rất yêu Lãnh Ngôn, cô ta gần như xứng với anh, chỉ có điều cô ta chưa đủ may mắn.
Lúc ra xe đi về, Mạn Vân Nghi không chịu đi xe cùng Mai Khải Bằng, Phí Phí hiểu tâm trạng cô ta, cũng muốn nói Lãnh Ngôn để cô ta đi cùng, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Lãnh Ngôn đã lên tiếng trước.
"Có chuyện thì giải quyết, không phải sau này sẽ không gặp nữa."
Nói rồi Lãnh Ngôn đẩy Phí Phí vào ghế phụ, anh vòng qua ngồi vào ghế lái, không chần chừ khởi động xe nhấn ga chạy vút để Mai Khải Bằng và Mạn Vân Nghi tự xử.
Lãnh Ngôn tuy không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy vết hôn trên cổ Mạn Vân Nghi cũng đoán được phần nào.
Vả lại hôm qua thấy cả hai người họ vẫn thân thiết nên sáng nay giận dỗi có lẽ cũng là chuyện của những cặp đôi bình thường, cũng giống như anh và Phí Phí mọi khi.
Xe chạy trên đường đèo vắng lặng buổi sáng, Lãnh Ngôn liếc nhìn Phí Phí đang ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ xe, anh đưa tay nắm lấy tay cô, mắt vẫn nhìn phía trước lái xe: “Ở viện phúc lợi có chuyện gì sao? Qua nay đều thấy em không vui?"
Đang nghĩ đến tình cảm Mạn Vân Nghi dành cho Lãnh Ngôn, Phí Phí không hiểu một cô gái hoàn hảo như thế kia chẳng lẽ chưa từng khiến anh rung động, cô buột miệng hỏi: “Anh từng có cảm tình đặc biệt với Mạn Vân Nghi chưa?”
Biểu tình Lãnh Ngôn có hơi bất ngờ, liếc nhanh Phí Phí một cái liền nở nụ cười xấu xa: “Đừng nói qua nay em ghen nên