Cảm nhận được trời sáng, Phí Phí vẫn không thể mở mắt ra nổi, mi mắt cô nặng trĩu vì sưng, phải mất một lúc lâu sau mới có thể mở mắt ra hoàn toàn.
Căn phòng mang màu xám lạnh lẽo chỉ còn một mình Phí Phí, trên bàn bên cạnh đầu giường được để lại tấm chi phiếu hai trăm ngàn đô.
Phí Phí cầm tấm chi phiếu trên tay, cô nhếch môi cười cay đắng trong nước mắt, vứt thẳng tờ chi phiếu bị bóp nát nhăn nhúm xuống sàn.
Quần áo mới được chuẩn bị sẵn đặt ở cuối giường, Phí Phí miễn cưỡng mặc vào rồi đi ra ngoài, lần này cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ có thể mở ra.
Trên đường về nhà thường ngày chợt xa hơn hẳn, Phí Phí từng nghĩ bản thân mình rất kiên cường, nhưng chính sự kiên cường ấy đã hủy cả tương lai của cô.
Dùng hai trăm ngàn đô đổi lấy đêm đầu tiên đúng là rất có giá trị, Phí Phí cần tiền để thoát khỏi cuộc sống lênh đênh thấp hèn như hiện tại, nhưng cô vĩnh viễn không muốn có được số tiền lớn đó bằng việc bán thân.
Những cô gái qua tay Lãnh Ngôn lần đầu đều biến mất, Phí Phí vẫn còn bình yên xem như đã là một ân huệ to lớn được anh ban tặng.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, những hình ảnh kinh khủng đó khiến cô bị stress nặng đến mất ăn mất ngủ trong suốt thời gian dài.
Nửa tháng kể từ đêm hôm ấy, Lãnh Ngôn đạt được mục đích, không còn gây khó dễ cho Phí Phí, cô cũng không cần đến phục vụ phòng VIP, mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Phí Phí thức dậy vào buổi chiều, chuẩn bị đi đến bar làm việc.
Trên đường cô đi bộ tận hưởng gió lạnh đầu mùa đông, thi thoảng ra ngoài hít thở không khí có thể giúp cô tạm thời quên được những hình ảnh đáng sợ đêm đó.
Gần đến bar, Phí Phí vô tình nhìn thấy một cô gái trẻ bị một đám đàn ông vây đánh theo chỉ thị một người phụ nữ đứng tuổi, bà ta ăn mặc có tiền đang đứng gần đó không ngừng lớn tiếng mắng nhiếc.
Cứ tưởng là một vụ đánh ghen bình thường, nhưng ngay nhận ra cô gái bị đánh kia là Mia, Phí Phí vội vàng chạy đến can ra, mang cô gái ra sau lưng bảo vệ.
"Mày là ai? Làm gái chung với con này phải không?" Người phụ nữ chống hông, chỉ trỏ vào mặt Phí Phí quát lên.
"Bà là ai, sao lại đánh người khác như vậy?" Phí Phí nhìn người phụ nữ dò xét, với giọng điệu đó thì không cần đoán nữa, bà ta chắc chắn đang đánh ghen.
"Tao là vợ của cái thằng già mà con nhỏ này đu bám." Người phụ nữ lớn tiếng làm người đi ngang đều phải ngoái đầu nhìn xì xầm, có người còn dừng lại hẳn để xem.
Việc tiếp khách trong bar không ai được phép tiết lộ ra ngoài, thế nên chuyện tại sao người phụ nữ lại biết được Mia vượt ngoài kiểm soát của Phí Phí.
Trước mắt chạy là thượng sách, Phí Phí kéo tay Mia trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy, không quên nhắn nhủ đến người phụ nữ: "Thay vì đánh người không chứng cứ, hãy về dạy dỗ lại ông chồng hư thân mất nết của bà đi."
Thấy Phí Phí và Mia muốn bỏ đi, người phụ nữ kia không bỏ qua dễ dàng, lập tức hét lên: “Đánh chết bọn nó cho tao!”
Đám người của bà ta nhào đến, ai nấy hùng hổ như muốn giết người đến nơi, không phân biệt nam nữ mà vung tay cao đánh xuống.
Đúng lúc Tôn đi ngang qua, nhìn thấy Phí Phí liền đi đến gần đẩy bọn đàn ông hung hăng kia ra, hét lớn vào mặt người phụ nữ: “** nó, dám đến địa bàn của Lãnh thiếu quậy, mày chán sống rồi phải không? Cút!”
Người phụ nữ bị vẻ ngoài hung tợn của Tôn dọa sợ đến rút người, những kẻ đi cùng bà ta ngập ngừng nhấp lên nhấp xuống.
Thấy bọn họ không di chuyển, Tôn ngậm ngón tay vào miệng huýt gió một cái, đám đàn em lảng vảng khắp nơi lập tức tụ lại, dọa người đàn bà cùng đám người của bà ta chạy không dám ngoáy đầu.
Nhờ Tôn mà Phí Phí và Mia thoát nạn, nhưng chuyện bị truyền đến tai Lãnh Ngôn, anh đích thân đứng ra xử lý, kết quả chẳng ai dám cầu mong gì nữa.
Trong khu chính của bar, cả phòng Alley phải họp lại cùng giải quyết.
Mia quỳ dưới chân Lãnh Ngôn khóc lóc cầu xin: "Em sai rồi ông chủ, em vì tiền làm mờ mắt, xin ông chủ tha cho em..."
Bất kỳ cô gái nào thuộc hai phòng Alley và Ma đều không được phép cặp kè khác bên ngoài.
Nhưng Mia được khách trả tiền cao nên làm ngoài luồng không may bị bắt gặp.
"Mày xin lỗi\, mày đợi bọn cớm rờ gáy thì lấy cái *** mày ra xin lỗi à?!"
Tôn giận dữ đá vào bụng Mia, cô ta vẫn gượng người chồm bò dậy tiếp tục van xin: “Em sai rồi, em biết sai rồi ông chủ, xin anh cho em một cơ hội...”
Lãnh Ngôn day day mi mắt không muốn nghe nữa, lên tiếng ra lệnh cho đàn em: "Đủ rồi, xử lý cho gọn vào."
Hai tên đàn em lôi Mia đi, cô ta gào thét trong tuyệt vọng, mấy chị em trong phòng Alley đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Ngay cả quản người cũng không được, cô lấy cái gì để quản cái mạng của mình đây?"
Trước lời đe dọa của Lãnh Ngôn, Alley khúm núm, cúi đầu liên tục xin lỗi nhận tội.
Nửa tháng gặp lại, Lãnh Ngôn vẫn là Lãnh Ngôn, vẫn mà người đàn ông Phí Phí ghét cay ghét đắng.
Cô thẩn thờ nhìn dáng vẻ đáng thương của Alley, vì một kẻ không xứng đáng mà phải cúi đầu.
Trong khi đó, ánh mắt Lãnh Ngôn lại không thể rời khỏi vết thương ở khóe miệng Phí Phí.
Anh biết, Phí Phí lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, chính điều đó càng khiến anh muốn tiếp cận cô nhanh hơn.
"Giải tán đi."
Nhận được lệnh của Lãnh Ngôn, mọi người nhanh chóng tản ra đi làm việc của mình.
Phí Phí bước được vài bước, cảnh vật trước mắt cô chợt xoay mồng mồng.
Qua vài giây, một màu tối đen bao trùm trước mắt Phí Phí, cơ thể vô lực của cô ngã rạp xuống đất.
Alley đi bên cạnh hốt hoảng bị dọa đến hồn phách lên mây, cô vội đỡ Phí Phí lên, sợ hãi gọi: "Phí Phí! Phí Phí!..."
Ngay khi Phí Phí lắc lư ngã xuống, Lãnh Ngôn theo phản xạ đứng bật dậy trong vô thức, vội vàng bước đến bế cô lên trước hàng chục ánh mắt ngỡ ngàng của những người đang có mặt.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ báo cáo tình trạng cho Lãnh Ngôn biết, Phí Phí bị thiếu máu và suy nhược cơ thể, cần phải nghỉ ngơi trong một thời gian nhất định.
Khi Phí Phí tỉnh lại, cô nằm trên một chiếc giường to hình tròn màu đen trong một căn phòng rộng lớn, chứa đầy vật dụng đắt tiền.
Phí Phí ngồi dậy ngó xung quanh, lo lắng trèo