Hôm sau, Mạn Vân Nghi nhận được điện thoại của Lãnh Ngôn tối qua thì nay lại tiếp tục đến bar, chỉ vài câu nói của Lãnh Ngôn cũng đủ cho tinh thần của Mạn Vân Nghi vực dậy, việc này cũng đồng nghĩa cô ta không hề từ bỏ suy nghĩ theo đuổi anh.
Sớm biết Mạn Vân Nghi sẽ trở lại, Phí Phí lấy áo sơ mi mà Alley lần trước mặc lúc bị đẩy ngã mặc lại.
Quả nhiên Mạn Vân Nghi nhìn thấy, mặt cô ta cắt không còn giọt máu.
Trong khi đó, Phí Phí vô cùng bình thản, tươi cười lượn qua lượn lại trước mặt cô ta như hồn ma báo thù.
Thấy mặt Mạn Vân Nghi trắng bệch, Mai Khải Bằng vội đỡ cô ta ngồi xuống ghế, ân cần hỏi han: “Em vẫn chưa khỏe sao lại đến đây?"
"Không sao." Mạn Vân Nghi vội xua tay, tránh ánh nhìn khỏi chiếc áo Phí Phí đang mặc: “Đầu em hơi choáng một chút thôi."
"Mạn tiểu thư, dạo gần đây tôi quen một bác sĩ trị về đầu hay lắm, cô có muốn đến khám thử không?" Phí Phí nhiệt tình hỏi han.
Mạn Vân Nghi vừa mới mở miệng định hỏi thì Lãnh Ngôn đã lên tiếng trước: “Sao em lại quen với bác sĩ?"
Phí Phí mỉm cười, nói một cách rõ ràng rành mạch: “Bác sĩ điều trị cho chị Alley."
Ngay lập tức, sắc mặt Mạn Vân Nghi chuyển từ trắng sang tái xanh, sau lúc gây ra chuyện, Mạn Vân Nghi đã bị Lãnh Ngôn giận dữ khiển trách đồng thời nhắc nhở cô ta, Phí Phí xem Alley quan trọng hơn cả bản thân cô, đụng đến Alley chính là đụng đến giới hạn của Phí Phí.
Chỉ là Mạn Vân Nghi không ngờ, Phí Phí ngoài mặt tươi cười nhưng lòng lại thâm sâu đến không ngờ được.
Ngồi còn chưa nóng ghế, Mai Khải Bằng nhận được điện thoại liền vội vã ra về trước.
Khóe môi Phí Phí càng cong cao hơn khi tưởng tượng đến cảnh Mai Khải Bằng hoàn toàn bị Alice mê hoặc, khi ấy Mạn Vân Nghi chẳng còn ai chống lưng, cô ta khóc ra máu cũng chẳng ai cứu được.
Trong phòng chỉ còn một mình Mạn Vân Nghi đối mặt với Phí Phí và Lãnh Ngôn, nửa cái liếc mắt anh cũng không dành cho cô ta, còn nụ cười ẩn ý của Phí Phí chỉ khiến cô ta thêm lạnh người.
Mạn Vân Nghi nuốt khan nước bọt lo lắng, vội vơ túi đứng dậy, gấp gáp chào tạm biệt: "Em cảm thấy không khỏe, em xin phép về trước."
Nhìn Mạn Vân Nghi hoảng loạn bỏ chạy, Phí Phí hả hê trong lòng, lúc quay sang Lãnh Ngôn lại bày ra vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi, tôi biết anh đứng giữa rất khó xử, nhưng nghĩ đến chị Alley, tôi thật sự không thể kiềm lòng được."
Lãnh Ngôn giơ tay kéo Phí Phí ngồi vào trong lòng mình, anh vốn hiểu tính tình của cô, nếu không nói ra cô sẽ rất ấm ức, vì cô mà ngay cả biểu cảm của anh cũng mang chút buồn bã: “Thà cứ nói ra cho xong, nếu em cứ để trong lòng thì càng khó chịu hơn."
Bao nhiêu lời dịu dàng của Lãnh Ngôn, Phí Phí nghe như gió thoảng mây bay, trước mặt đối xử với cô tốt bao nhiêu, sau lưng lại đâm cô bấy nhiêu, muốn cô tin vào những điều tốt đẹp mà Lãnh Ngôn mang lại, căn bản là không thể nữa.
Ngay trong đêm, đích thân lão Diêm gọi điện đến bảo Mạn Vân Nghi rạch gân tay tự tử, tinh thần cô ta hiện tại không ổn định, ông ấy thay mặt cha mẹ Mạn Vân Nghi nhờ Lãnh Ngôn đến bệnh viện khuyên nhủ cô ta.
Mọi thứ đều đang diễn theo đúng dự định, Phí Phí liếc nhìn dáng vẻ vô tâm của Lãnh Ngôn liền bắt đầu nảy sinh hứng thú.
Cô đến nhấc hai tay đang gõ phím của anh lên, xoay anh sang đối diện, nghiêm túc đưa ra yêu cầu: "Hay anh đến đó xem thử thế nào."
"Không.” Lãnh Ngôn dứt khoát cự tuyệt.
"Nhưng người cô ấy cần là anh."
"Người ta cần em liền nhường?"
Lãnh Ngôn hời hợt không bận tâm đến, vươn tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn.
Phí Phí giật tài liệu trên tay anh, nghiêm mặt trách: “Đến nói vài lời cũng đâu mất mát gì?"
"Không thích." Lãnh Ngôn thong thả đáp.
Phí Phí cúi xuống cắn vào môi dưới của Lãnh Ngôn đến bật máu như một hành động đánh dấu chủ quyền.
Cô liếm máu trên môi mình, tỏ ra rộng lượng khuyên nhủ: “Đi đi, cô ta không cưỡng hôn anh đâu."
Lãnh Ngôn bật cười, đã đến nước này từ chối cũng không nên, anh đứng lên kéo Phí Phí ra xe đi đến bệnh viện.
Đến nơi, Lãnh Ngôn một mình đi vào trong, Phí Phí ngồi đợi ngoài xe.
Đợi khi anh đi xa không còn thấy bóng dáng, cô liền lôi điện thoại nhắn tin hỏi tình hình bên phía Tiêu Chấn Nam và Alice.
Đúng hai phút sau khi tin nhắn gửi đi, tin nhắn hồi âm của Tiêu Chấn Nam cũng được gửi lại: [Alice diễn sâu lắm, anh còn tưởng là thật.]
Xem xong tin nhắn, Phí Phí thuận tay xóa luôn dấu vết, đôi môi đỏ hồng tự nhiên càng lúc càng đậm ý cười.
Bên trong phòng bệnh, Mạn Vân Nghi đang thẫn thờ dựa lưng vào đầu giường nhìn ra cửa chờ đợi.
Vừa nhìn thấy Lãnh Ngôn, cô ta liền vui đến kích động ngồi thẳng dậy, lồng ngực căng phồng vì hồi hộp chờ đợi.
Lãnh Ngôn bình thản đi đến, tùy tiện hỏi cho có lệ: “Em không sao chứ?"
Nụ cười trên môi Mạn Vân Nghi nhạt đi bớt, ánh mắt dán chặt trên đôi môi Lãnh Ngôn, nghi vấn hỏi: "Em không sao, môi anh sao vậy?"
Lãnh Ngôn nhếch miệng cười, đưa tay sờ sờ lên vết thương, biểu cảm sâu xa hỏi ngược lại: “Em có hiểu cảm giác bị ghen là như thế nào không?"
Sắc mặt Mạn Vân Nghi lập tức tối sầm lại, mắt ứa nước tỏ ra đáng thương, giờ đây cô ta thật sự không đợi được nữa, vội vã nói ra ý muốn: “Ngôn, tối nay anh ở đây với em được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Lãnh Ngôn ung dung ngồi xuống ghế gần giường, nhàn hạ đáp.
"Thật không?" Mạn Vân Nghi vui mừng tròn mắt, phấn khởi xác nhận lại.
Lãnh Ngôn không vội trả lời, lẳng lặng lướt mắt nhìn sơ toàn bộ căn phòng, xem xét diện tích khá rộng, anh liền nở nụ cười gian xảo: “Nếu em không ngại."
Mạn Vân Nghi chồm người về phía Lãnh Ngôn, lắc đầu lia lịa: "Đương nhiên là không."
"Nhưng lỡ như nửa đêm anh không kiềm chế được..." Biểu cảm