Sau mười ngày nằm viện, Lãnh Ngôn cũng đã được về nhà, suốt thời gian dưỡng thương ăn no ngủ kỹ, da thịt liền hồng hào lên không ít.
Còn Phí Phí bị Lãnh Ngôn hành lên hành xuống, sai bảo liên miệng, hại cô đi cùng anh chẳng khác nào người ở.
Phải nói đến Mai Khải Bằng vì Lãnh Ngôn mà cố tình chuẩn bị một bữa tiệc, dường như anh ta không còn đặt tâm trí lo lắng cho Mạn Vân Nghi như trước đây.
Đáng khen nhất là An Lạc, trong thời gian ngắn đã "thu phục" được Mai Khải Bằng.
Anh ta hàng ngày đi làm, tan sở liền về nhà, thường xuyên viện đủ cớ để được ở riêng cùng cô.
Tất cả đi vào quỹ đạo, chỉ cần xử lý được Mạn Vân Nghi, Phí Phí không sợ ai cản trở, An Lạc cũng không lo không sớm có được lòng tin của Mai Khải Bằng.
Bữa tiệc được tổ chức ở biệt thự của Mai Khải Bằng, không mỹ nữ, không xa hoa trụy lạc, chỉ đơn giản là một bữa ăn họp mặt.
Ngay cả Trần Vũ Huân và Alley ở Lạc Cảng cách mấy tiếng đi xe vẫn đích thân đến, hỏi thăm Lãnh Ngôn bị thương là phụ, chủ yếu muốn thay đổi không khí nghỉ ngơi vài ngày.
Ngoài ra, Tiêu Chấn Nam và Hà My cũng góp mặt, tám người ai nấy đều có đôi không dư không thiếu.
Bản tính Mai Khải Bằng vốn phong lưu, nay lại ân cần từng chút đỡ An Lạc ngồi vào bàn, những cặp mắt còn lại tự giác đều tập trung ánh nhìn về hai người họ.
Đến khi bầu không khí bỗng chìm vào im lặng kỳ lạ, Mai Khải Bằng và An Lạc nhận ra liền ngẩng đầu nhìn.
Phát hiện bản thân hai người họ chiếm hết điểm sáng của nhân vật chính là Lãnh Ngôn hôm nay liền tự động nở nụ cười khiêm tốn.
Mai Khải Bằng liếc trộm dáng vẻ ngại ngùng của An Lạc, nhanh chóng lên tiếng dời sự chú ý của mọi người: "Nhìn bọn tôi làm gì, bữa tiệc hôm nay dành cho Lãnh thiếu đấy."
Bị đẩy sang mình, Lãnh Ngôn bỗng nhếch môi cười ẩn ý: "Hoa sen này của cậu cũng thơm nhỉ?"
Nét cười trên mặt Phí Phí lập tức biến mất, con ngươi nhìn thẳng vào một điểm phía trước, toàn thân bất động.
Sau câu nói chỉ duy nhất mang ý nghĩa chọc ghẹo Mai Khải Bằng lại khiến bầu không khí thêm phần trầm trọng, thậm chí không ai dám thở mạnh.
Lãnh Ngôn vẫn giữ vẻ ngoài điềm nhiên, chợt nghiêng người qua phía Phí Phí, dáng vẻ yêu nghiệt lại bày ra.
"Phí..."
"Câm miệng lại."
Lời nói lạnh lẽo của Phí Phí nhẹ nhàng buông ra, nét mặt Lãnh Ngôn liền cứng đờ, vừa định giải thích rằng bản thân chỉ muốn trêu Mai Khải Bằng và chọc Phí Phí ghen, nhưng vừa hé môi đã bị cô lườm bằng ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Mai Khải Bằng lúc này ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhân cơ hội đổ dầu vào lửa: "Đáng lắm, người của bạn mình cũng dám dòm ngó!"
Trần Vũ Huân vốn luôn cay Lãnh Ngôn xúi bậy hại Alley giận, anh không cần chừ tiếp sức đốt nhà, vờ vu vơ nói: "Thôi đi, tính tình cậu ta vốn là vậy, chịu ở yên quen một người là tốt lắm rồi, chắc hồi đó một lần lên giường với mấy người nên yếu sức, bây giờ không đấu lại một đứa trẻ mới lớn đâu."
Lòng Lãnh Ngôn nóng như lửa đốt vì Phí Phí, bị anh em hại khó tránh hoảng loạn, nhưng thái độ vẫn vô cùng đanh thép: "Các người đủ chưa? Không có bằng chứng thì đừng có bịa đặt hại tôi."
Lúc Lãnh Ngôn quay sang Phí Phí, cô thờ ơ ăn uống tuyệt nhiên không để ý đến anh nữa.
Trước mắt anh, con đường bị đá sang phòng khác ngủ càng lúc càng cận kề.
Không gian trên bàn ăn dần náo nhiệt, duy nhất Phí Phí từ đầu đến cuối đều bỏ bộ dạng hối hận của Lãnh Ngôn sang một bên, mặc cho anh làm gì, nói gì đều vô dụng.
"Chị, tối nay ở lại ngủ với em đi." Phí Phí quay sang Alley ngồi bên cạnh, vừa dứt lời lập tức có hai tiếng hắng giọng cùng một lúc.
"À không, chị xin nghỉ một tuần đi." Phí Phí vờ không hiểu, vừa nói xong hai tiếng hắng giọng lớn hơn đồng thanh vang lên.
"Bỏ đi." Alley cười bất lực từ chối.
Từ lúc ở chỗ Mai Khải Bằng về đến nhà, vừa vào phòng Lãnh Ngôn bỗng thoát y trước mặt Phí Phí.
Trong người có hơi men, cô nheo mắt nhìn anh, gương mặt đằng đằng sát khí cũng chẳng khá hơn.
Cởi q.uần áo xong, Lãnh Ngôn cười cười đi đến, một tay vươn ra ôm eo Phí Phí kéo lại, không chút chần chừ cúi đầu xuống hôn.
Phí Phí thản nhiên dùng tay chặn mặt Lãnh Ngôn đang tiến tới, lạnh nhạt hỏi: “Muốn gì?”
Lãnh Ngôn gỡ tay Phí Phí đang chặn ra, nở một nụ cười nham hiểm, giọng nói có chút mờ ám: “Lấy thân chuộc tội.”
Phí Phí nhìn thẳng vào mắt Lãnh Ngôn, trong lòng không chút gợn sóng, hờ hững phản đáp: “Đi tìm hoa sen thơm mà hầu hạ anh.”
Lãnh Ngôn bỗng bật cười thành tiếng, đáy mắt lộ rõ ý vui vẻ, bắt bầu tìm cơ hội châm chọc: “Anh không thích hoa sen, chỉ thích hoa cúc, càng thích nhìn em ghen.”
Nghe những lời này khiến Phí Phí vừa buồn cười vừa chán ghét, cô cong môi cười nhìn sâu vào ánh mắt rạng rỡ của Lãnh Ngôn ngay trước mặt, thản nhiên lách người lướt qua.
Phí Phí vừa ngả lưng xuống giường, Lãnh Ngôn lại đột ngột đè lên, trong lúc tâm tình đang không vui, cô quên mất vết thương của anh mà ghét bỏ đẩy ra.
“A...”
Vết thương bị đụng trúng, Lãnh Ngôn cố ý hét lớn, bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, anh ôm tay gục ngã xuống giường, mặt mày nhăn nhó.
Ngay khi nghe thấy Lãnh Ngôn hét lên, Phí Phí giật bắn mình vội bật dậy, nét mặt mơ màng vì men rượu lập tức tỉnh táo hẳn.
Cô vội giữ tay bị thương của anh, hoảng hốt lo sợ đến run giọng: “Anh có sao không, em xin lỗi...”
Lãnh Ngôn ôm vết thương, tỏ ra ủy khuất trách móc: “Em ghét thì một dao giết anh đi, đừng lợi dụng sự yếu đuối của anh mà hành hạ th.ân xác anh được không, anh cũng biết đau vậy.”
Phí Phí phì cười, bị Lãnh Ngôn trừng mắt cô vội tiết chế lại, cô cũng đâu ngờ được con người cao lãnh một tay chống trời như anh lại “mềm mỏng như cánh hoa” thế này.
Vừa bắt gặp nét cười xuất hiện