Hơn một năm rưỡi lặng lẽ trôi qua, Phí Phí vẫn luôn giấu chuyện giữa mình và Lãnh Ngôn, chỉ nói dối cô giống như những cô gái khác bị đẩy về đây.
Mia và gia đình chồng cô ấy luôn xem Phí Phí như người nhà, còn cô không những được học nghề dệt vải, còn được làm mẹ nuôi.
Đã là gần cuối tháng một đầu năm, bé con thứ hai của Mia và chồng chỉ vừa đầy tháng.
Phí Phí cũng đã đến lúc trở về, bởi cô còn nhớ lời Lãnh Ngôn từng hứa, mười bốn tháng hai của hai năm sau anh sẽ đến cầu hôn cô.
Cho dù là thân phận gì, cho dù Lãnh Ngôn đã chết hay là tội phạm truy nã, cô vẫn sẽ nghiêm túc với tình yêu mình đã lựa chọn.
Khắp nơi trên cả nước đã nôn nao đón Tết nguyên đán vào tháng tới, Phí Phí trước khi trở về đã gọi điện báo với Hạo Duệ một tiếng.
Đường phố sau gần hai năm vẫn không thay đổi, chỉ có vài nơi đổi bảng hiệu nên nhìn có chút lạ mắt.
Về tới thành phố, Phí Phí mới biết được người dân không chỉ chuẩn bị đón Tết, họ còn đang ăn mừng khi đội cảnh sát lập được chiến công đưa kẻ ẩn nấp sau bóng tối ra ngoài ánh sáng.
Tuy không ở thành phố thời gian dài, Phí Phí vẫn hay nghe tin tức từ Hạo Duệ.
Dẫu biết được vụ án điều tra đã đến hồi kết nhưng trong lòng cô lại luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất lớn.
Cô cũng đã nghe được chuyện Trần Vũ Huân và Alley chuẩn bị tổ chức hôn lễ sau Tết, tiếp đó sẽ là Tiêu Chấn Nam và Hà My, cuối cùng là Mai Khải Bằng và An Lạc.
Trước đây từng là bốn cặp tám người, nhưng hiện tại chỉ có Phí Phí đơn thân độc mã, không đoán được tương lai của mình sẽ ra sao.
Chiều thứ sáu, đúng năm giờ Phí Phí về tới nhà, không chủ động mở cửa đi vào mà nhấn chuông.
Rất nhanh sau đó, chưa thấy hình đã nghe tiếng phấn khích của Hạo Duệ chạy ra.
Cửa cổng được mở, nụ cười rạng rỡ mong chờ của Hạo Duệ dần tắt đi, anh nhìn chăm chăm vào cô bé trên tay Phí Phí, lo sợ hỏi: "Đây là..."
"Con gái con."
Phí Phí vừa dứt lời, Hạo Duệ lập tức ngã ngửa ra đất.
Cô giật mình vội ôm bé con trong tay, ngồi chổm xuống lay Hạo Duệ dậy.
"Cậu à, cậu làm sao vậy?"
Trong phòng khách, bé con uống sữa xong liền ngủ trong lòng Phí Phí.
Mà ở phía đối diện, từ ông ngoại cho đến cha mẹ Tạ và Hạo Duệ đều đang câm nín nhìn chằm chằm vào cô.
Phí Phí không nói, họ có lẽ đã thật sự nghĩ đứa bé này là con cô.
"Phí Phí, có phải ngày trước con biết mình mang thai, sợ ảnh hưởng đến cả nhà nên mới tự mình ra ngoài gồng gánh không?" Hạo Duệ nhìn bé gái trong tay Phí Phí, nước mắt liền chảy ngược vào trong.
"Phải." Phí Phí không nghĩ ngợi liền đáp, ít ra cô muốn lợi dụng cơ hội này để tuyên bố giữa cô và Lãnh Ngôn đã sớm có sợi dây liên kết không thể chặt đứt.
Không ai nói gì, Hạo Duệ bỗng bật khóc tức tưởi.
Hạo Duệ trông em bé cho Phí Phí ăn cơm tối, anh ngồi rít mấy hơi dài, ngắm nghía kỹ lưỡng chợt cảm thán: "Đứa bé này đâu có giống Lãnh Ngôn, cũng đâu có nét nào giống Phí Phí nhà mình?"
Ông ngoại Phí Phí cùng cha mẹ Tạ cũng vây quanh bé con đang ngồi giữa phòng khách chơi gấu bông, nghe Hạo Duệ nói liền chồm người đến gần nhìn thật kỹ.
Hạo Duệ dán mắt lên bé con, chậc lưỡi khó tin: "Chắc đứa nhỏ này cũng đã hai tuổi rồi chứ, không thể nào là con của Phí Phí được.
Không thể nào, phải đi kiểm tra giấy khai sinh mới được."
Vừa nói Hạo Duệ vừa vội vàng đứng dậy chạy đi lục lọi túi đồ của bé con, đoán chắc phải có giấy khai sinh trong đó.
Mẹ Tạ nhìn bé con rồi nhìn sang ông ngoại Phí Phí, lưỡng lự hỏi: "Cha, cha thấy thế nào?"
Ông ngoại lắc đầu, cơ mặt hơi nhăn lại: "Không giống, một chút cũng không giống."
Sáng hôm sau, Phí Phí đưa bé con đến bệnh viện nhi để kiểm tra toàn diện và tiêm phòng.
Ở làng quê thiết bị y tế hiện đại không nhiều, vì vậy Phí Phí bỏ ra tất cả chi phí để hai vợ chồng Mia đưa hai bé lên thành phố kiểm tra.
Nhưng do đã hứa, Mia không thể xuất hiện nơi công cộng, chồng cô ấy bế bé nhỏ, còn Phí Phí trông bé lớn, buổi sáng còn có bà nội đi theo.
Trong lúc chờ đến lượt, Phí Phí mải chơi cùng con gái nuôi mà không chú ý đến xung quanh.
Phía hành lang của tầng trên ở đối diện, cặp mắt sắc bén thâm trầm vẫn luôn dõi theo.
Lo xong cho hai bé con nhà Mia, Phí Phí cũng giao con gái về cho cha và bà nội.
Còn cô vẫn chưa vội về nhà mà đến viện phúc lợi, mua quà bánh cho bọn trẻ ăn trong năm mới.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, Phí Phí mới nhận ra cuộc đời này vẫn còn rất ý nghĩa.
Đối với cô, chỉ cần thấy người bên cạnh mình vui vẻ thì chính bản thân cô cũng đã vui lây.
Đổi lại là trước kia, Phí Phí chỉ biết ham chơi, ỷ được Hạo Duệ bao che liền tùy ý làm mọi chuyện theo ý mình.
Trốn học, đánh bạn, cãi lời người lớn,...!chưa gì là cô chưa từng làm qua.
Cô đã từng rất kiêu ngạo, bởi ngay cả một người nghiêm khắc như ông ngoại cũng chẳng trị được cô thì sẽ không ai quản được.
Vậy mà, Phí Phí lại thua dưới tay ông ngoại,