Sau Tết, hôn lễ Trần Vũ Huân và Alley chính thức diễn ra.
Lãnh Ngôn lại "hớt tay trên" giành tổ chức hôn lễ trước, cuối cùng Mai Khải Bằng bị đẩy xuống hàng đợi cuối cùng.
Trong vòng ba tháng rưỡi, bốn hôn lễ liên tục diễn ra, mà người đáng thương nhất lại là Hạo Duệ, tiền không chảy vào túi mà cứ chảy ngược ra ngoài.
Alley sinh ra trong gia đình không mấy hạnh phúc, chỉ đến khi gặp được Trần Vũ Huân mới gặp được tia hy vọng sống đẹp đẽ trên đời.
Trần Vũ Huân cho Alley niềm tin, cho cô một gia đình trọn vẹn có cha mẹ chồng yêu thương, có cả một người chồng thật lòng muốn xây dựng cho cô tổ ấm hạnh phúc.
Sau hôn lễ, Alley đã mang thai được bốn tháng, cuộc sống một bước từ công chúa lên bà hoàng.
Trong nhà, từ việc lớn đến việc nhỏ đều đã có Trần Vũ Huân và cha mẹ Trần lo liệu, còn Alley chỉ việc tự chăm sóc tốt bản thân chờ ngày con ra đời.
Da thịt Alley ngày càng đầy đặn hồng hào, Trần Vũ Huân chưa gì đã ngày đêm hối thúc con mau lớn mà ra đời, để anh còn giành lại vợ.
Lời cầu hôn của Trần Vũ Huân dành cho Alley rất mộc mạc, lại chứa đầy kiêu hãnh: "Anh không tự ti vì vết sẹo trên mặt mình, bởi anh tự hào vì cô gái anh yêu là người hoàn hảo nhất trên đời này."
Buổi chiều tan làm ở bệnh viện quân y như mọi khi, Trần Vũ Huân còn đích thân đi chợ hải sản mua cua Alley, về đến nhà lại xắn tay áo lui cui trong bếp.
Đến giờ cơm tối, gia đình lại quây quần bên nhau, Trần Vũ Huân bóc vỏ càng cua đưa qua cho Alley, nửa chừng chợt khựng lại thu tay về, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em đừng ăn càng cua."
Cả Alley lẫn cha mẹ Trần đều khó hiểu ra mặt, Trần Vũ Huân bỏ luôn miếng thịt càng cua vào miệng mình, vừa mở mai cua, vừa nhai vừa giải thích: "Em ăn càng cua, nhỡ sau này con nó ngang như cua thì hỏng hết."
Trần Vũ Huân đưa phần mình cua cho Alley, nhiệt tình bồi thêm một câu: "Em ăn phần này đi, nhỡ con có hư thì nhai nó luôn."
"Anh..." Alley dở khóc dở cười, không rõ những suy nghĩ kỳ lạ này của Trần Vũ Huân xuất hiện từ khi nào và bao giờ mới chịu ngưng.
Buổi tối trước khi ngủ, Trần Vũ Huân theo thói quen dùng dầu để mát xa người cho Alley.
Sờ sờ nắn nắn bắp chân trong tay một hồi, anh lại mập mờ nói: "Em nhìn chân em vừa trắng vừa căng mướt, cắn một miếng chắc ngon lắm."
Alley: "..."
Qua vài giây, liếc thấy Alley mải xem sách không để ý, Trần Vũ Huân lén lút cúi người xuống há miệng cắn bắp chân cô.
"A! Trần Vũ Huân!" Alley bị đau giật mình dùng quyển sách đánh vào tay anh cảnh cáo: "Anh mọc răng sao? Cứ cách vài bữa lại cắn em, anh còn cắn nữa thì đừng trách em vô tình."
Bị mắng vài câu, Trần Vũ Huân lại bày ra vẻ mặt ủy khuất như người vô tội, chính bộ dạng này đã không ít lần khiến Alley luôn nghi ngờ cô mới là người sai, dù kẻ gây tội luôn bắt đầu là anh.
Đáp lại, Trần Vũ Huân từ tốn phân trần: "Người ta gọi đó là...!yêu nhau lắm, cắn nhau đau."
Alley: "..."
Một bước tiến vào hào môn, An Lạc vẫn không từ bỏ sự nghiệp cảnh sát mình đã cực lực theo đuổi.
Dẫu cho có chồng đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền, sống trong nhà cao cửa rộng, đủ kẻ hầu người hạ, nhưng tất cả đều An Lạc thẳng tay gạt sang một bên.
Đối với Mai Khải Bằng sau khi yêu An Lạc thì ăn chơi, người đẹp hay danh xưng thiếu gia phong lưu đã bị ném vào thùng rác.
Bản tính An Lạc vốn là một cô gái "độc", chỉ cần trên tivi hay Internet xuất hiện hình ảnh, video Mai Khải Bằng dính dáng đến cô gái nào khác thì y như rằng "cơn đại hồng thủy" sẽ cuốn qua, không chút lưu tình khiến anh ta vĩnh viễn không dám tái phạm lần thứ hai.
Sau lưng Mai Khải Bằng, người khác vẫn luôn chê cười anh ta lấy một cô vợ không biết điều.
Nhưng chính vì An Lạc không biết điều, anh ta mới trân trọng cô hơn ai khác.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc bộ trang sức đá quý hiếm lạ độc nhất, cô liền mang chúng đi bán lấy tiền giúp đỡ người khó khăn.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc một chiếc siêu xe đắt đỏ, cô liền đổi thành chiếc xe mình thích, dùng số tiền dư mua xe đạp cho trẻ em nghèo.
Mai Khải Bằng tặng cho An Lạc cổ phần trong công ty, cô liền bán ngược lại cho anh, dùng số tiền đó để làm từ thiện.
Có thể người khác nhìn vào sẽ nói An Lạc quá đáng, nhưng cô luôn nhận quà Mai Khải Bằng tặng và biến chúng thành thứ thiết thực nhất.
Những gì Mai Khải Bằng đã cho An Lạc tức những thứ ấy thuộc về cô, cô có quyền sử dụng chúng tùy ý miễn không hổ thẹn lương tâm, thậm chí còn giúp chúng phát huy giá trị.
Tuy bị An Lạc đối xử có chút phũ phàng nhưng Mai Khải Bằng hiểu cô hơn ai hết, cô gái của anh bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì vẫn mang bên trong một trái tim lương thiện.
Đó mới chính là cô gái đáng trân trọng.
Đầu tháng 7, ngoài trời mưa rơi nhiều hơn, lúc chuẩn bị tan sở, An Lạc nhìn thấy các chị em đồng nghiệp được chồng gọi đến đón liền có chút ghen tị.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, công việc ở công ty Mai Khải Bằng bận rộn, cô không thể làm phiền đến anh ta.
Đúng giờ tan làm, An Lạc cầm túi cùng mọi người ra về.
Từ bên trong đi ra đã nghe thấy tiếng xì xầm, An Lạc vừa ngẩng đầu nhìn ra xa liền phát hiện bóng lưng cao lớn quen thuộc đứng ở sảnh.
Chỉ là một bờ lưng mặc vest nghiêm chỉnh lại tỏa ra mùi vị