Edit+beta: LQNN203
Sau bữa tối, Tô Dao và Lý Thư Bân ra khỏi nhà hàng, nhân tiện đi dạo quanh khu mua sắm, vừa nói chuyện phiếm vừa tản bộ.
Cách đó không xa có cửa hàng bán trà sữa, không ít người xếp hàng trước cửa, Lý Thư Bân dừng lại: "Tôi đi xếp hàng cho em nhé?"
Tô Dao cười một chút: "Cảm ơn anh, không cần đâu."
Cô không thích uống trà sữa, quá ngọt, cô không thích vị đường nào ngoài đào.
Không giống như ngài Trần, ăn đường cũng giống như ăn cơm, trà sữa muốn toàn đường, cà phê có thể thêm vài muỗng đường, dưa hấu không ngọt một miếng cũng không ăn.
Anh ngay cả cơm đều yêu cầu có vị ngọt, thiếu đường không được, đến ngũ cốc cũng phải có vị ngọt tự nhiên, bằng không sẽ đặt đũa xuống không ăn, so với thiên kim đại tiểu thư còn khó hầu hạ hơn.
Lý Thư Bân chỉ chỉ cửa hàng bên cạnh quán trà sữa: "Ở đây chờ tôi một chút."
Tô Dao không kịp ngăn cản, Lý Thư Bân đã đi qua, một lát sau cầm một ly trà lúa mạch đi tới: "Trà lúa mạch không ngọt, tiêu cơm."
Tô Dao tiếp nhận nói cảm ơn, không nghĩ Lý Thư Bân lại săn sóc như vậy, nhất thời ấn tượng về anh ta càng tốt.
Hai người lại đi dạo một hồi, đi qua một cửa hàng bán búp bê Tây Dương ở lầu hai, Tô Dao dừng lại nói với Lý Thư Bân: "Anh thích búp bê Tây Dương không?"
Lý Thư Bân cười: "Tôi là một đại nam nhi sao lại thích thứ này được, nhưng còn em, em không thích ư?"
Tô Dao nhìn con búp bê trong tủ kính pha lê: "Khi còn nhỏ rất thích, trưởng thành liền không thích nữa."
Tô Dao nhìn thoáng qua giá, lắp bắp kinh hãi: "Một con búp bê vậy mà có giá hơn năm ngàn!"
Loại mà khi cô chơi lúc nhỏ chỉ cần năm tệ là có thể mua được, đắt nhất không vượt qua năm mươi.
Tô Dao khom lưng, cẩn thận quan sát một chút: "Đây không phải là đồ chơi, là đồ sưu tầm."
Bà chủ từ trong tiệm đi ra, trên người đeo một cái tạp dề màu đen, ngón tay dính thuốc màu đủ mọi màu sắc: "Đi vào nhìn thử đi, bên trong còn có những loại khác nữa."
Mặt tiền cửa hàng được trang hoàng rất sang trọng, nơi nơi đều là pha lê và gương, mỗi con búp bê đều có một giá trưng bày riêng, ngăn cách bằng một tầng pha lê, khiến cho khách hàng không dễ dàng sờ loạn.
Tô Dao đi đến con búp bê mặc chiếc váy lụa màu trắng trước mặt: "Quá tinh xảo, giống như người sống vậy."
Bà chủ là một người phụ nữ trạc 30, tóc quăn, mắt phượng, diện mạo rất có khí chất, giọng nói có chút khàn khàn, nói chuyện như mang cảm giác câu chuyện xưa: "Những con búp bê này vốn dĩ chính là sự sống, mỗi con búp bê đều có linh hồn."
Thông qua lời giới thiệu của bà chủ, Tô Dao biết được, búp bê này gọi là búp bê BJD, không thể sản xuất theo công nghiệp được, mỗi con búp bê đều được làm bằng thủ công thuần túy, phải mất ít nhất một tuần chỉ để đúc nhựa, hơn nữa còn phải thiết kế và hoá trang khác. Trang phục đòi hỏi tốn rất nhiều tâm huyết của người chế tác.
Các bộ phận của búp bê được trang bị bởi các khớp xương hình cầu, có thể bày ra rất nhiều tư thế gần với đời thực, mỗi một con đều là độc nhất vô nhị.
Tô Dao nhìn vào khuôn mặt con búp bê, chất liệu nhựa cây đem làn da mô phỏng đến giống như thật, những sợi lông tơ thật nhỏ trên da cũng đều có, đôi mắt càng tinh xảo, đồng tử mỗi một cấp bậc đều đắp nặn đến sinh động.
Khi Tô Dao nhìn vào con búp bê luôn cảm giác búp bê cũng đang nhìn mình và đánh giá cô, phảng phất muốn xuyên thủng nội tâm cô.
Này so với bị người người sống nhìn chăm chú vào còn đáng sợ hơn, bởi vì bạn biết nó không có sinh mệnh, nó chỉ có một tầng hào quang giả tạo bề ngoài, còn đôi mắt thì trống rỗng và chết chóc.
Suy nghĩ Tô Dao bắt đầu vô hạn phát tán, bị búp bê nhìn chằm chằm đến nỗi nổi lên một thân da gà.
Bà chủ đứng trước bàn làm việc, một bên đo kích cỡ của con búp bê để may quần áo, một bên nói với Tô Dao: "Cô cùng bọn chúng không có duyên phận."
Tô Dao cảm thấy những người làm nghệ thuật sao đều kỳ lạ như vậy: "Mua một món đồ chơi còn phải có duyên phận?"
Bà chủ cười một chút: "Đương nhiên."
Nói xong nhìn Lý Thư Bân: "Tôi thấy vị tiên sinh này cùng với búp bê rất có duyên phận."
Lý Thư Bân cười cười: "Phải không?"
Bà chủ vuốt mái tóc dài: "Có thể giảm cho anh 10%."
Tô Dao nghĩ thầm, cái gì duyên phận hay không duyên phận chứ, kết quả là vẫn là vì bán đồ thôi.
Đơn giản là Lý Thư Bân nhìn qua so với cô càng hiểu biết loại búp bê BJD này, không có giống cô hỏi đông hỏi tây, liền nói anh ta và chúng có duyên phận.
Lý Thư Bân đi đến bên cạnh Tô Dao, nhỏ giọng hỏi cô một câu: "Em có thích không?"
Tô Dao vội vàng xua tay: "Không không."
Mới lần đầu tiên gặp mặt, cô sao có thể nhận của người ta món đồ đắt tiền như vậy chứ. Ngay cả bữa cơm vừa rồi cô đều muốn lần sau tìm cơ hội mời lại, cô không thích chiếm tiện nghi của người khác.
Lý Thư Bân xin lỗi cười với bà chủ một chút: "Xem ra hôm nay không có duyên phận mang một con nào đi rồi."
Bà chủ đo đạc số liệu cho con búp bê, cúi đầu vẽ một bản vẽ trên giấy, thời điểm nói chuyện đầu cũng không nâng, giọng nói có vẻ ảm đạm đi: "Vậy anh có thể đổi người phụ nữ khác rồi."
Tô Dao: "..."
Bà chủ này sao lại thế này, vì để bán được búp bê mà nói chuyện khó nghe như vậy, không sợ người khác đem cửa hàng của chị ta đập đi sao?
Lý Thư Bân đưa Tô Dao ra khỏi cửa hàng búp bê: "Đừng để bị ảnh hưởng bởi những người không quan trọng."
Tô Dao quay đầu nhìn thoáng vào trong tiệm, bởi vì chủ tiệm có điểm thần thần bí bí, cô luôn cảm thấy búp bê đó được chủ tiệm làm ra cũng quỷ dị theo.
Trước cửa tiệm có hai cô gái trẻ tuổi, đứng trước tủ kính vui sướng nhìn búp bê được trưng bày trong quầy, thỉnh thoảng phát ra ngữ khí cảm thán.
"Quá tinh xảo, quá đáng yêu, giống như thiên sứ vậy."
"Thật muốn sở hữu nó a, chờ mình tích cóp tiền tiêu vặt liền tới mua, phải chăm sóc nó thật tốt."
"Quá có sinh khí, nó giống như đang nói chuyện với mình, muốn mình mang nó đi."
Lý Thư Mân nói với Tô Dao: "Cùng một món đồ, có người thích có người không thích, đây là điều rất bình thường."
Tô Dao gật đầu.
Lý Thư Bân nhìn thoáng qua thời gian: "Cũng trễ rồi, để tôi đưa em về nhà."
Tô Dao nghe Lý Thư Bân nói qua, nhà anh ta ở trên đường Ngũ Nguyên.
Đường Ngũ Nguyên và nhà cô nằm ở hai hướng trái ngược nhau, cô không muốn phiền Lý Thư Bân chạy quá xa, liền nói: "Tôi phải trở về trong Cục, lát nữa tự bắt xe buýt về nhà là được."
Lý Thư Bân cũng không miễn cưỡng: "Được, về đến nhà nhớ báo tin cho tôi."
Tô Dao trở lại văn phòng uống miếng nước, thuận tiện xử lý mấy email.
Gần đây rất yên bình, không xảy ra vụ án nào, bởi vậy không có người tăng ca, toàn bộ tòa nhà văn phòng đều rất yên tĩnh, một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy âm thanh.
Tô Dao nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần từ bên ngoài văn phòng truyền vào, theo nhịp bước đi cô nhìn thấy đội trưởng đội hai: "Lão Lục."
Lục Hải Minh đi vào văn phòng: "Đã trễ thế này mà em còn tăng ca?"
Lục Hải Minh năm nay 36 tuổi, thể trạng cường tráng, má trái có một vết sẹo dài, là lúc trẻ cùng nghi phạm vật lộn mà lưu lại.
Vết sẹo này khiến anh ta có vẻ đặc biệt hung dữ, hơn nữa ánh mắt sắc bén, không nói cũng không biết anh ta là cảnh sát, càng giống như xã hội đen hơn.
"Vừa lúc đi ngang qua, nên đi lên nhìn xem," Tô Dao đóng lại máy tính, "Đội của anh mấy ngày nay hình như không có vụ án gì, anh lại đang cân nhắc vụ án 4.27 à?"
Vụ án 4.27 chính là vụ án treo năm năm trước mà Trần Ngân Hà xem, 4.27 là vụ án hϊếρ ɖâʍ và gϊếŧ người liên hoàn.
Lục Hải Minh gật đầu.
Tô Dao đứng dậy, cùng Lục Hải Minh đi ra ngoài văn phòng: "Cân nhắc thế nào rồi?"
Lục Hải Minh có chút bực bội mà gãi gãi đầu: "Vẫn như vậy, thời gian trôi qua quá lâu, không có đầu mối mới xuất hiện."
Cũng may mấy năm nay hung thủ kia không tái phạm, không xuất hiện người bị hại mới.
Chính là bởi vì không có người bị hại mới nên việc khám phá vụ án không tiến triển gì, tất cả manh mối đều dừng lại ở năm năm trước.
Lục Hải Minh gần như gãi trọc đầu mình: "Trong một vụ án gϊếŧ người hàng loạt có quy luật giống nhau như thế này, thủ pháp gây án của hung thủ chỉ biết càng ngày càng thành thục, sẽ không ngừng thăng cấp, càng ngày càng điên cuồng, dường như không có khả năng sẽ dừng lại."
"Nhất định có nguyên nhân gì đó khiến cho hắn không thể không dừng lại."
Tô Dao đồng tình với quan điểm của Lục Hải Minh: "Trông cậy vào tên hung thủ khùng điên đó đột nhiên xuất hiện lương tâm mà từ bỏ gây án là không có khả năng."
Lục Hải Minh móc ra hộp thuốc lá, đưa cho Tô Dao một điếu, Tô Dao: "Em không hút thuốc lá, lúc áp lực có phương thức khác để giải tỏa."
Cô thích trốn rồi khóc, khóc xong thì tốt lên. Cô giấu giếm rất khá, trong Cục đến nay không ai phát hiện ra.
Ngoại trừ Trần Ngân Hà.
Lục Hải Minh tự mình châm một điếu, rít mạnh một hơi, thở ra một làn khói: "Em sẽ làm gì, đánh nhau?"
Tô Dao hàm hồ nói: "Không sai biệt lắm."
"Chúng ta ở đây vậy không ngại đoán xem, là nguyên nhân gì khiến cho hung thủ dừng lại."
Lục Hải Minh trước đó đã đưa ra vô số giả thiết: "Khả năng đầu tiên, ngồi tù."
Lục Hải Minh vừa đi vừa nói chuyện: "Tất cả các tù nhân đang bị giam giữ phù hợp với chân dung hung thủ đã được nhân viên tổ chuyên án sớm điều tra qua, không phát hiện bất kỳ tên nào khả nghi."
"Khả năng thứ hai, tàn tật hoặc sinh bệnh, cái này tụi anh cũng đã thông qua hồ sơ chữa bệnh tra qua, không phát hiện đối tượng khả nghi. Trừ phi hắn sinh bệnh không đi trị liệu, bằng không nhất định sẽ lưu lại hồ sơ."
Tô Dao vừa đi vừa nghe lời Lục Hải Minh nói, thuận tiện hít chút khói thuốc.
Lục Hải Minh tiếp tục nói: "Loại thứ ba, ngoài ý muốn tử vong, chỉ có người chết mới không tiếp tục phạm tội."
Tô Dao: "Chết thì thật hời cho tên súc sinh kia, là ba mạng người, cô gái thứ tư mất tích tuy rằng không tìm được thi thể, nhưng cũng là lành ít dữ nhiều, trên cơ bản chính là bốn mạng người."
Tô Dao cân nhắc một chút: "Có khả năng hung thủ đem cô gái thứ tư cầm tù không, vẫn luôn cùng cô gái kia 'sinh hoạt' ở bên nhau, được thỏa mãn sinh lý cùng tâm lý, cho nên mới không ra tay nữa."
"Anh đã nghĩ qua loại khả năng này," Lục Hải Minh hút điếu thuốc, mày nhăn đến tụ lại thành một khối, "Mấu chốt vẫn là thân phận của hung thủ,