Edit+beta: LQNN203
Sau khi ăn cơm trưa, Ngô Thanh Đào đi đến tiệm trà sữa đối diện thị Cục mua một ly trà sữa rồi trở về, khi đi qua hành lang liền nhìn thấy Tô Dao và Trần Ngân Hà, đang muốn đi qua chào hỏi, lại phát hiện không quá thích hợp.
Hình ảnh trước mắt là một sự yên lặng.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà cũng đang nhìn Tô Dao, hai người đối diện nhau, vừa hay đều bất động.
Ngô Thanh Đào đột nhiên đối với thế giới này cảm thấy ngơ ngác, cô thử nhích tay mình, di chuyển được, lại thử nhích chân mình, cũng di chuyển được.
Vậy vì sao Tô Dao và Trần Ngân Hà không động đậy.
Điều này làm cho Ngô Thanh Đào hoài nghi có phải mình có năng lực nào đó có thể làm cho thế giới yên lặng vài giây hay không, trong vài giây này, người khác đều không thể cử động, chỉ có cô ấy là cử động được.
Nhưng điều này không khoa học.
Vậy vì sao chị Tô và đội phó Trần của cô ấy đều bất động?
Trực giác Ngô Thanh Đào cho biết có chuyện lớn sắp xảy ra, liền mang theo trà sữa cất bước chạy trước khi bị vạ lây.
Tô Dao là bị lời nói của Trần Ngân Hà làm cho khiếp sợ, cô khi nào nói muốn theo đuổi anh, không riêng gì chưa nói qua, ngay cả ám chỉ cũng đều không có.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao từ khiếp sợ đến nghi ngờ lại đến ánh mắt anh mẹ nó đang nói gì vậy, ý thức được mình có thể đã hiểu lầm cái gì.
Tô Dao nhớ lại lời Trần Ngân Hà nói: "Anh vừa rồi nói tôi lợi dụng người đàn ông khác khích cho anh ghen tuông, hơn nữa tôi còn đã thành công?"
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: "Anh ghen, anh thích tôi à?"
Sắc mặt Trần Ngân Hà thay đổi vài giây, ý thức được chính mình có thể đã hiểu lầm cái gì, cúi đầu nương theo sửa sang lại cổ tay áo mà che giấu sự xấu hổ vì làm ra vẻ đa tình của mình: "Tôi nói tôi thích cô sao, cô đừng có tự mình đa tình."
Tô Dao: "Vậy anh nói mình ghen là chuyện như thế nào, ghen còn không phải là thích sao, nếu không thích sao có thể ghen được?"
Trần Ngân Hà: "Cô người này sao có thể tự luyến như vậy, vòng tới vòng lui đều nói tôi thích cô."
"Cô là đang tẩy não tôi?"
Tô Dao thiếu chút nữa bị logic của Trần Ngân Hà chọc cười: "Tôi tẩy não anh cái gì, hai ta chỉ cần duy trì mối quan hệ đồng nghiệp thuần khiết là được rồi."
Trần Ngân Hà hừ lạnh một tiếng: "Cô thế mà còn muốn cùng tôi có quan hệ khác."
Tô Dao: "..."
"Tôi muốn gọi anh là bậc thầy logic lợi hại nhất trên trái đất."
Trần Ngân Hà: "Quá khen."
"Nghe tôi khuyên một câu, cắt đứt với đối tượng xem mắt kia của cô đi, anh ta không phải là người tốt."
Tô Dao: "Bằng chứng?"
Tuy rằng có chút tức giận khi Trần Ngân Hà nói như vậy, nhưng cô biết anh không phải là một người ăn nói bừa bãi vô cớ gây rối.
Cái khác không nói, anh có con mắt nhìn người rất chuẩn, giống như anh có thể ở trong một đống người đem tiểu ác ma Dương Sơ Mẫn lôi ra.
Trần Ngân Hà: "Cô nói trước thử xem, cô thích, không, nguyên nhân để cô đồng ý bước tiếp với Lý Thư Bân."
Tô Dao: "Có văn hóa có giáo dục, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất quý ông."
Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng: "Này còn không phải là đang nói tôi sao, nói tới nói lui còn không phải đang nói thích tôi à."
Tô Dao vừa nhìn thấy bộ dáng Trần Ngân Hà nhếch khóe môi muốn cười như không cười liền muốn đánh người: "Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết sao?"
Trần Ngân Hà: "Lý Thư Bân sinh ra trong một thôn thập phần hẻo lánh ở dưới thành phố Vân Giang, trước khi anh ta sinh ra bố anh ta đã chết, được mẹ nuôi nấng khôn lớn."
"Mẹ anh ta không có học thức, là người siêng năng, yêu thương con, dựa vào việc trồng trọt và những việc vặt nuôi anh ta, trong nhà không có tiền, ngay cả tiền học đại học của Lý Thư Bân đều là một số người thân cùng nhau trả."
"Anh điều tra anh ta," Tô Dao nói, "Trồng trọt thì làm sao, tổ tiên ba đời nhà ai mà không phải trồng trọt."
Trần Ngân Hà: "Tôi không coi thường nghề nông, tôi nghe mẹ nói, bố tôi khi còn nhỏ chính là làm nông mà lớn lên." Anh đã có lúc rất hâm mộ.
Trần Ngân Hà trước nay không cùng người khác nói chuyện về gia đình anh, Tô Dao biết đến những chuyện đó đều là nghe từ Khương cục, cô chỉ biết bố anh là cảnh sát, mẹ anh là thiên kim nhà giàu.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, anh vẫn như cũ mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần đen, làn da so với những người đàn ông bình thường trắng hơn nhiều, khi anh nở nụ cười, liền sẽ hiện ra vẻ đào hoa cực phong lưu, lại khác với những tay ăn chơi khác, trên người anh có một loại khí chất cực kỳ cao quý.
Diện mạo và khí chất hẳn là giống mẹ anh.
Trần Ngân Hà tiếp tục nói: "Cô nói Lý Thư Bân có văn hóa tôi thừa nhận, người ta dù sao cũng là giáo viên đại học."
Tô Dao ngước mắt nhìn Trần Ngân Hà: "Giọng điệu anh không cần phải chua như vậy đâu, anh cũng rất có văn hóa, bản thảo viết không tồi."
Sắc mặt Trần Ngân Hà tốt hơn rất nhiều: "Lời nói và hành động của anh ta nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì đến từ nguồn gốc gia đình của anh ta, cô không cảm thấy người này rất giả sao, anh ta căn bản không giống một người sống sờ sờ, mà giống một người ảo hơn."
Ai đã đọc qua tâm lí học phạm tội đều biết, nguồn gốc của gia đình ảnh hưởng có bao nhiêu lớn đến một người.
Ngay cả chính Tô Dao, cô đột nhiên muốn kết hôn, bắt đầu nghiêm túc đến chuyện hẹn hò này, đều không thể tách rời khỏi nguồn gốc gia đình trọng nam khinh nữ của cô.
"Quý ông," Trần Ngân Hà thong thả ung dung mà sửa sang lại cổ tay áo, "Đó là mẹ tôi dạy tôi."
Tô Dao: "Có vẻ như lệnh đường đã dạy anh không tốt rồi."
Trần Ngân Hà: "..."
Tô Dao: "Anh nhìn lại dáng vẻ mình trước đi, áo sơ mi chỉ cài có mấy cúc, quần áo xộc xệch, cà lơ phất phơ."
Cách đó không xa, Ngô Thanh Đào mang theo ly trà sữa một cử động cũng không dám rốt cuộc dám đã động đậy: "Chị Tô, chị hiểu lầm đội phó Trần rồi, đội phó Trần là người tốt nhất mà em biết."
Ngô Thanh Đào càng nói càng cảm động: "Đội phó Trần là người đầu tiên mở cửa xe cho em, gọi cho em món cá đù vàng, nói các cô gái tụi em là lễ vật trời cao ban cho thế giới này."
"Quý ông bằng xương không bằng da!"
Tô Dao suy nghĩ nửa ngày, thế nhưng vô lực phản bác, thấp giọng nói một câu: "Trung tâm điều hòa*."
*Trung tâm điều hòa (中央空调): Từ thông dụng mạng, ý chỉ những người đàn ông tỏa ra sự ấm áp và yêu thương với hai hoặc nhiều người phụ nữ khác cùng một lúc.
Trần Ngân Hà nghe thấy được: "Nếu cô không vui, ghen đến sợ hãi, về sau tôi chú ý chút là được."
Tô Dao: "Tôi ghen cái rắm."
Trần Ngân Hà: "Hứa Gia Hải nói được không sai, phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi, lời của họ nói là phải nghe ngược lại."
Tô Dao: "..."
"Anh có thể học cái tốt được không, đừng học cái gì lung tung."
Ngô Thanh Đào từ một đống lớn trà sữa bên trong lấy ra một ly có vị đào, đang muốn đưa về phía trước, lại nhớ tới hai vị lão đại đều thích uống vị đào, nhưng cô ấy chỉ có một ly.
Ngô Thanh Đào tay treo ở giữa không trung, không biết nên cho ai.
Trần Ngân Hà từ tay Ngô Thanh Đào tiếp nhận, cắm ống hút vào, đưa cho Tô Dao: "Cho cô uống trước."
Tô Dao hài lòng tiếp nhận tới: "Tốt, biết hiếu thuận với lãnh đạo trước."
Cô mới vừa uống xong một ngụm, "roạt" một tiếng đã không còn, bị Trần Ngân Hà đoạt mất.
Trần Ngân Hà ngậm ống hút hút một ngụm, nhíu mày, chê đường ít, không ngọt.
Tô Dao nhìn chằm chằm môi Trần Ngân Hà, bị anh làm cho bùng nổ: "Đó là thứ tôi đã uống, anh như vậy tương đương với gián tiếp hôn môi anh có biết không?!"
Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Tô Dao: "Đây không phải hợp ý cô quá sao." Nói xong xoay người đi mất.
Tô Dao: "..."
Tô Dao quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: "Em vừa rồi nói cái gì, nói ai quý ông, là tên lưu manh đoạt trà sữa của người khác kia?"
Ngô Thanh Đào: "..."
"Em cũng không biết, đội phó Trần đối xử với các đồng nghiệp nữ trong văn phòng đều khá tốt. Hơn nữa đội phó Trần cho tới bây giờ chưa bao giờ giở trò lưu manh với tụi em, thực sự có chừng mực."
Tô Dao ôm bả vai Ngô Thanh Đào: "Em rốt cuộc là người của ai?"
Ngô Thanh Đào: "Trần... Đương nhiên là người của chị rồi!"
Hai người đi vào văn phòng, Tô Dao thấy Ngô Thanh Đào có chút muốn nói lại thôi: "Trẫm chuẩn cho ngươi thượng tấu."
Ngô Thanh Đào: "Em cảm thấy đội phó Trần nói rất có lý, đối tượng xem mắt