Edit+beta: LQNN203
Nghe thấy lời của Trần Ngân Hà, Tô Dao ngước mắt lên nhìn Sơ Tuyết, ánh mắt nhìn kỹ, cơ thể theo bản năng tiến lại gần Trần Ngân Hà.
Sơ Tuyết cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Ngân Hà: "Anh đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?"
Trần Ngân Hà từ dưới đất đứng dậy, nhặt chiếc áo sơ mi trắng mặc vào: "Mối hận giữa cô và tôi không cần liên lụy đến ai khác, hôm nay chúng ta hãy kết thúc ở đây đi."
Tô Dao mơ hồ đoán được Trần Ngân Hà và Sơ Tuyết đã biết nhau từ trước, nhưng cô không biết mối quan hệ giữa họ là gì, cuộc trò chuyện không đầu không đuôi này cô cũng không thể đoán ra.
Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà: "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?"
Vẻ yếu ớt nhu nhược trên mặt của Sơ Tuyết bị thay thế bằng vẻ hoang tưởng cố chấp, cô ta vén mái tóc dài rũ xuống, nhẹ nhàng câu môi cười một chút, phong tình vạn chủng nói: "Tình nhân, tôi và anh ấy là quan hệ tình nhân."
Tô Dao không nhìn Sơ Tuyết, cô chỉ nhìn Trần Ngân Hà, đang đợi câu trả lời của anh.
Trần Ngân Hà nhướng mày: "Không có quan hệ tình nhân gì, chỉ có quan hệ giữa cảnh sát và tội phạm."
Nghe đến đây, Tô Dao hiểu người phụ nữ trước mặt mình chính là con gái ông trùm huyền thoại của tập đoàn xã hội đen She, tên là Minh Nguyệt, Sơ Tuyết hẳn là tên giả.
Mà những gì cô ta nói vừa rồi, trận tuyết rơi đầu mùa khi cô ta gặp người mình thích lần đầu tiên hẳn là khi cô ta cướp Trần Ngân Hà ở trên đường.
Biết là không hẳn nhưng trong lòng Tô Dao vẫn không khỏi cảm thấy hơi chua, bọn họ đã gặp mặt trong một cảnh lãng mạn như vậy, giống như nam nữ chính trong truyện.
Họ có thân phận và lập trường hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng họ vẫn gặp nhau dưới một khung cảnh đẹp nhất, còn trình diễn tiết mục đại tiểu thư cướp mỹ nam bên đường.
Cho dù anh là một cảnh sát tốt, trong lòng biết thiện ác bất tương phùng nhưng cảnh tuyết bay lả tả vẫn khó làm người ta có thể quên được.
Sơ Tuyết nhìn Trần Ngân Hà với ánh mắt nhớ nhung vô hạn, giọng nói dịu dàng như ánh nắng ấm áp mùa đông: "Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, hôm đó tuyết rơi dày đặc."
Trần Ngân Hà nhẹ nhàng câu môi dưới: "Nhớ rõ."
Tô Dao đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, đúng như cô nghĩ, anh thực sự nhớ rõ, cô ta sẽ là phần quan trọng nhất trong ký ức của anh, là người không thể xóa nhòa cho đến sau này.
Cô cảm thấy mình keo kiệt cực kỳ, cô không thể tha thứ cho người đàn ông mà cô có hảo cảm cùng với một người phụ nữ khác có ký ức bất luận như thế nào cô cũng không thể chạm vào.
Đồng thời cô cũng rất ngưỡng mộ Sơ Tuyết, cô ta đã miêu tả cảnh gặp gỡ đầu tiên của họ thật đẹp và lãng mạn, đã thành công cắm vào tim cô một cái gai khiến cô nuốt không trôi nhổ không ra.
Sơ Tuyết mỉm cười, đôi mắt sáng ngời làm cho người ta sợ hãi: "Em biết anh sẽ không quên."
"Đương nhiên là sẽ không," Trần Ngân Hà ngước lên liếc nhìn Sơ Tuyết một cái, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét không chút che giấu, "Bởi vì cô thật sự rất đáng ghét."
"Tôi vốn dĩ mặc kệ cô, nhưng cô đã làm rớt kẹo trên tay tôi, đó là viên kẹo tôi rất vất vả mới tìm được hương vị gần giống như trong trí nhớ kia," một người đàn ông cao hơn 1m8 đột nhiên giống như một đứa trẻ tính toán chi li và ghi thù, hận đến đơn giản và cũng ngoan độc, "Cô thật sự rất đáng ghét."
Anh không phải vì trận tuyết kia mà ghi nhớ cảnh tượng đó, mà là vì một viên kẹo.
Không có cái gì tốt đẹp và sự lãng mạn, chỉ có sự hận thù vì viên kẹo bị mất.
Có ai nghĩ đến, có ai dám tưởng tượng, sự diệt vong của một tập đoàn xã hội đen She chỉ vì một viên kẹo có vị đào.
Nếu ngày hôm đó kẹo của anh không bị cô ta làm rớt, thì anh đã có thể thoát khỏi tay cô ta bằng thân thủ của mình. Anh ghi hận cho nên để cô ta bắt đi, tương kế tựu kế đi vào nằm vùng, ném quách toàn bộ gia tộc của cô ta đi.
Đó thực sự là một bi kịch do một viên kẹo gây ra.
Tô Dao đột nhiên vui vẻ, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có thể nhớ rõ ôm hận lại đáng yêu như vậy.
Tô Dao đột nhiên rất may mắn khi cô là người đưa kẹo cho anh, không phải là người làm rớt kẹo của anh, bằng không bây giờ người phải chịu khổ bị trả thù là cô.
Tô Dao trộm liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, anh thực sự là một người đáng sợ, một khi xúc phạm anh, bị anh ghi thù, anh có thể gϊếŧ cả gia đình người đó.
Sơ Tuyết không bao giờ nghĩ, cô ta có thể cướp Trần Ngân Hà đi, dẫn theo con sói hung ác nhất vào nhà cô ta khiến cả gia tộc cô ta bị xóa sổ thế nhưng chỉ vì một viên kẹo.
Điều khiến cô ta oán hận nhất chính là những hình ảnh đẹp đẽ lãng mạn nhất trong trí nhớ của cô ta lại trở thành hận thù trong mắt anh, trong mắt anh không có gì khác ngoài kẹo.
Nụ cười trên mặt Sơ Tuyết rốt cuộc không thể duy trì được, nhưng cô ta không cam lòng: "Không phải chỉ là một viên kẹo thôi sao, có gì đặc biệt hơn người!"
Trần Ngân Hà xắn cổ tay áo lên: "Cô không hiểu."
Nếu không phải năm bảy tuổi nhận được viên kẹo đó, anh sẽ không bao giờ là dáng vẻ như bây giờ, anh có thể giống như Chu Vũ Trần, thậm chí còn điên cuồng và tồi tệ hơn hắn.
Lúc đó anh đã chuẩn bị từ rất lâu, đứa trẻ bảy tuổi giống như một con quái vật u ám và đáng sợ, anh đã vạch ra một kế hoạch gϊếŧ người cẩn thận, tất cả đạo cụ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tên giam cầm mẹ anh đến, anh có thể gϊếŧ hắn ta bằng những cách độc ác nhất.
Giống như hắn bắt anh tra tấn và gϊếŧ một con mèo.
Sau đó, anh gặp cô gái nhỏ và giật lấy viên kẹo từ cô, lần đầu tiên anh được nếm vị ngọt và muốn ăn nó, vì vậy anh đợi cô bên cửa sổ mỗi ngày, hoàn toàn đem kế hoạch gϊếŧ người của mình vứt sau đầu.
Bởi vì biết rằng nếu gϊếŧ người, anh sẽ trở thành một con quái vật thực sự, và sẽ không còn đôi tay sạch sẽ để ăn kẹo nữa.
Có thể đối với người khác, hoặc thậm chí với bản thân tiểu Tô Dao, đó chỉ là một viên kẹo, nhưng đối với anh tuyệt đối không phải.
Trời xui đất khiến cứu rỗi chính là cứu rỗi.
Sơ Tuyết đắm chìm trong thế giới của riêng mình và hét lớn: "Em không tin, em không tin anh không có chút tình cảm nào với em!"
Hầu như tất cả những người đàn ông từng nhìn thấy cô ta đều sẽ cúi đầu dưới chiếc váy màu thạch lựu của cô ta, chỉ cần cô ta muốn, cô ta khẽ ngoắc ngón tay, họ sẽ quỳ xuống trước cô ta như những con chó, rất vinh dự khi cô ta có thể cho họ cái nhìn thêm một lần nữa.
Sơ Tuyết sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn Trần Ngân Hà: "Anh nói không có chút tình cảm nào với em, làm sao liếc mắt một cái là có thể nhận ra em, nếu anh không có tình cảm với em, làm sao có thể nhận ra được."
Để thuận tiện cho việc di chuyển, để trả thù cho gia đình và ngăn cảnh sát phát họa chân dung truy nã cô ta, cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi bản thân thành một diện mạo khác, thậm chí trở thành tình nhân của một nhân vật hiển hách, đó là người chú từ trong miệng cô ta.
Cô ta không ngừng khẳng định tình cảm của Trần Ngân Hà dành cho mình như một kẻ thần kinh: "Anh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra em, khẳng định anh cũng thích em, chỉ vì là cảnh sát nên anh không dám thừa nhận đúng không?!"
Tô Dao vẫn không nói chuyện quay đầu nhìn về phía Trần Ngân Hà, thấy anh cong môi dưới, châm chọc nói với người phụ nữ đang buồn bã và tuyệt vọng này: "Nếu cô không phải là người đa tình, cũng không đến mức bị tôi lừa gạt, làm hại cả nhà bị tóm."
Tô Dao biết Trần Ngân Hà nói chuyện thâm độc, không ngờ lại thâm độc đến vậy. Với một câu nói bâng quơ đã khiến Sơ Tuyết trở thành kẻ đầu sỏ gϊếŧ hại cả gia đình, không ai có thể chịu đựng được.
Dấu vết dịu dàng cuối cùng trên gương mặt Sơ Tuyết cũng mờ dần, thay vào đó là sự căm ghét to lớn, cô ta ngước mắt lên nhìn Trần Ngân Hà, giọng nói lạnh như rắn độc chui ra từ địa ngục thốt lên: "Người nhà em chết rồi, em cũng không định sống một mình, nhưng dù có chết em cũng sẽ mang anh theo, để anh đời đời kiếp kiếp đừng nghĩ sẽ rời xa em."
Nghĩ đến lời nói của Chu Tiểu Nghiên, nữ rắn rết luôn ẩn mình trong bóng tối, thường cầm trên tay con dao nạm bảo thạch của cô ta nhảy ra ám sát Trần Ngân Hà, hóa ra là muốn chết cùng anh.
Tô Dao đứng trước mặt Trần Ngân Hà, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Sơ Tuyết: "Cô có vẻ tự luyến quá, người ta không thích cô, cũng không muốn chết cùng cô, cô nên chết tâm đi."
"Tôi coi như là cô đang ghen ghét," Sơ Tuyết nhìn Tô Dao, tiến lên một bước, "Anh ấy ở bên cạnh tôi trọn một năm, cả năm đó tôi với anh ấy như hình với bóng. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau mặc những bộ quần áo đẹp nhất đi dự tiệc."
Tô Dao quay lại nhìn Trần Ngân Hà, nói với giọng không lớn không nhỏ: "Trở về sẽ tính sổ với anh."
Trần Ngân Hà tủi thân: "Yêu cầu công việc mà."
Nhiệt độ trong hầm càng ngày càng cao, anh cảm giác được triệu chứng mất nước trên người càng ngày càng rõ ràng, cảnh sát hẳn cũng sắp tới, phải nhanh chóng giải quyết Sơ Tuyết.
Trần Ngân Hà từ phía sau Tô Dao bước ra, đẩy cô sang một bên: "Đây là ân oán giữa tôi và cô ta, sớm muộn gì cũng giải quyết, để tôi."
Sơ Tuyết lấy ra một con dao, đuôi dao nạm viên bảo thạch hồng được ánh đèn chiếu xuống chói mắt, dưỡi dao trắng bạc sắc bén, Trong ánh sáng chói lọi của lưỡi dao, cô ta nhìn Trần Ngân Hà: "Nếu em chết anh cũng không thể sống."
Tô Dao cảm thấy câu này có chút quen tai, cô nhớ ra Trần Ngân Hà ở thôn Liễu Hà cũng nói y như vậy với cô trên thuyền, điều đó cho thấy Sơ Tuyết này thực sự yêu anh đến chết đi sống lại.
Sơ Tuyết liếc nhìn quanh căn hầm đã niêm phong, cũng biết cảnh sát sẽ sớm đến.
Lần này cô ta không thể chạy trốn, cô ta chợt hiểu ra điều gì đó: "Anh cố ý."
Anh chắc chắn đã cố tình đưa cô ta đến đây, để cô ta không còn nơi nào để chạy.
Tô Dao cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Ngân Hà phải đến bệnh viện tâm thần này, anh phát hiện ra Sơ Tuyết đang theo dõi họ.
Nhưng điều cô không hiểu là tại sao anh không để cô gọi cho đám Giang Bất Phàm sớm hơn, tại sao anh phải kết thúc ân oán với Sơ Tuyết trước khi cảnh sát đến.
Anh rốt cuộc đang che giấu cái gì, chẳng lẽ Sơ Tuyết nắm trong tay nhược điểm của anh?
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, cô không nghĩ ra và cũng không dám nghĩ, một cảnh sát nằm vùng sẽ xử lý tội phạm như thế nào.
Sơ Tuyết cười nói với Tô Dao: "Cô và anh ấy không cùng thế giới."
Nói xong nhìn Trần Ngân Hà, giọng nói suиɠ sướиɠ, như thể cô ta đã là người chiến thắng: "Chúng ta mới là một loại người, đều là kẻ có tâm lý vặn vẹo và biếи ŧɦái bò ra từ địa ngục."
Tô Dao không khỏi cắt ngang: "Anh ấy không đến từ địa ngục, anh ấy từ trên trời hạ phàm."
Vừa dứt lời cô đã nghe thấy Trần Ngân Hà cười khẽ, nụ cười rất vui vẻ, anh đưa tay lên và xoa đầu cô.
Sơ Tuyết nhìn Tô Dao: "Nếu không cô nghĩ tại sao anh ấy không dám gọi cảnh sát trực tiếp đến bắt tôi, một hai gài bẫy tôi ở nơi kín không kẽ hở này?"
Tô Dao cụp mắt xuống, không nói chuyện, cô thực sự không biết: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, vết thương trên người anh ấy có liên quan gì đến cô không?"
Cô vén áo của Trần Ngân Hà lên, hỏi với giọng điệu của một con gà mái già đang bảo vệ đàn con của mình, "Là cô làm sao?"
Sơ Tuyết không phủ nhận, lại không chịu nói tại sao mình lại động thủ với anh.
Trần Ngân Hà: "Bởi tôi không chịu cho cô ta ngủ cùng nên cô ta thẹn quá hóa giận. Tôi phải nằm vùng tìm hiểu tin tức, còn phải bảo vệ trinh tiết của mình, chỉ có thể chịu đựng."
Tô Dao: "Chịu đựng nhiều sỉ nhục như vậy, vất vả cho anh rồi."
Đời sống nằm vùng không ai là dễ dàng, thà chết phải giữ trinh tiết của mình cũng là một loại không dễ dàng.
Sơ Tuyết cảm thấy mình đã chịu nhục nhã, anh là thế đấy, anh thà bị cô ta đánh còn hơn lại gần cô ta. Ngược lại cô ta yêu anh đến mê muội, dù anh có bày ra mặt lạnh lùng với cô ta suốt ngày cô ta cũng yêu anh.
Tô Dao gạt Trần Ngân Hà sang một bên: "Anh dựa vào đây nghỉ ngơi đi."
Sau đó cô xắn tay áo lên: "Chuyện tiếp theo là chuyện giữa tôi và cô ta."
"Vừa rồi cô nói, anh ấy từng mặc mỗi chiếc áo sơ mi trên đường phố đầy tuyết cũng không cảm thấy lạnh. Bây giờ, anh ấy bắt đầu mặc quần áo giữ ấm bằng lông cừu, áo len và áo khoác thật dày," Tô Dao bước đến phía trước Sơ Tuyết và dừng lại, "Cơ thể anh ấy đã trở nên như thế này, người nào đó phải chịu trách nhiệm."
Sơ Tuyết hừ lạnh: "Vậy thì cô phải đánh thắng tôi trước rồi nói."
Tô Dao liếc nhìn quanh căn hầm: "Nói trước, không được làm tổn thương bất kỳ người nào vô tội ở đây."
Sơ Tuyết câu môi dưới, một đại tiểu thư cao cao tại thương như cô ta khinh thường bắt con tin, như vậy thật là quá xấu hổ và quá xấu xa.
Những người khác đã phát hiện ra sự dị thường của bên họ, Miêu Kim Nguyên và Tào Lỗi không nghĩ quản đến, Phạm Hà và Kỳ Bác Nhiên cũng không dám quản, biết đi qua cũng chỉ vướng chân.
Tô Dao liếc nhìn Kỳ Bác Nhiên và ra hiệu cho anh ta bảo vệ Phạm Hà. Kỳ Bác Nhiên gật đầu, đi đến bên Phạm Hà bảo vệ cô ta
thật chặt.
"Cảnh sát Tô," Phạm Hà gọi Tô Dao, đem con dao cô ta mang theo để gϊếŧ Miêu Kim Nguyên đẩy trên mặt đất qua, "Chị dùng cái này đi."
Tô Dao nhặt lên: "Cảm ơn."
Tô Dao và Sơ Tuyết đi ra khu vực trống, Tô Dao quay đầu lại nói với Trần Ngân Hà: "Họa thủy, nhìn xem, hai người phụ nữ đang chiến đấu vì anh này, thời khắc đỉnh cao nhan sắc trong đời của anh!"
Trần Ngân Hà dừng một chút: "Không phải."
"Khi tôi học trung học, một nửa số nữ sinh trong lớp tôi đã tranh cãi vì tôi, ít nhất là hơn chục người trong số họ. Đánh nhau trong giờ học thể dục trên sân, khiến Hứa Gia Hải phải chảy máu mắt vì ghen tị."
Tô Dao: "..." Hiện tại cô không rảnh, vì vậy cô sẽ cùng anh tính sổ khi trở lại.
Adrenaline che đi cảm giác khó chịu vì hơi nóng trên người cô, cô không cảm thấy nóng hay khát nữa, chỉ cảm thấy mình có nguồn năng lượng vô tận.
Tô Dao nhảy lên và chủ động phát động cuộc tấn công, lần trước Chu Tiểu Nghiên nói cô không thể đánh bại nữ rắn rết này bởi vì đối phương là một kẻ liều lĩnh, một kẻ mất trí.
Khi trở lại cô sẽ cho Chu Tiểu Nghiên biết ai mới là người điên.
Sơ Tuyết nhỏ nhắn và không mạnh mẽ như Tô Dao, nhưng cô ta vượt xa Tô Dao về tốc độ và khả năng né tránh. Rất nhiều lần né được đòn tấn công của Tô Dao.
Sơ Tuyết nắm chặt con dao trong tay, trong mắt lóe lên tia dữ tợn còn sáng hơn cả lưỡi dao: "Năm tám tuổi tôi đã gϊếŧ người, ném phi tiêu đều là dùng người sống làm bia ngắm."
Tô Dao nói: "Cô có nghe nói một câu không, vai ác chết vì nói quá nhiều." Vừa nói cô vừa lao đến dùng con dao cắt đứt một phần tóc của Sơ Tuyết.
Mái tóc đen bay bay theo gió, Sơ Tuyết dùng mũi dao chỉ vào Tô Dao chiến đấu với cô.
Kệ trang trí bên cạnh bị chấn động, những chai lọ thủy tinh lớn nhỏ trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành.
Áo sơ mi của Tô Dao bị rạch một đường, may mà da thịt không bị thương, nếu không sẽ bị trúng độc do đối phương bôi lên lưỡi dao.
Tô Dao không chút thương xót, dùng dao rạch vào cánh tay Sơ Tuyết, nhìn cô ta một cách khinh thường: "Ngân Hà Minh Nguyệt."
Sau đó quay người đá, cong môi nở một nụ cười: "Tôi chỉ mới gặp Sơ Tuyết."
Lại dùng thân dao hất cằm của Sơ Tuyết: "Nào có dễ nghe như 'Thu Thủy ôm Ngân Hà'."
Đó là lý do tại sao cô dùng tên giả của mình là Trần Thu Thủy, cô phải đánh bại Sơ Tuyết, bằng mọi cách.
Sau một hồi giao tranh kịch liệt, Tô Dao lợi dụng Sơ Tuyết không chuẩn bị trước, dùng tay túm cổ Sơ Tuyết từ phía sau, giơ chân đá vào cổ tay cô ta, "keng" một tiếng, con dao của Sơ Tuyết rơi xuống đất.
Kết cục đã được quyết định, Tô Dao nhặt một sợi dây thừng một bên định trói Sơ Tuyết lại, chờ khi cảnh sát đến cô ta sẽ bị bắt đi: "Cái gì đại tiểu thư, tôi thấy cũng chỉ có như vậy."
"Còn mỹ nhân rắn rết, nếu trong nhà mà mất đi đám tay sai kia thì cô chẳng là gì cả."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Dao biết mình chỉ thắng trong gang tấc, cũng chịu nhiều thương tích. Riêng phần xương sườn thiếu chút nữa bị gãy, không bị nhiễm chất độc của Sơ Tuyết đã là may.
Lúc Tô Dao cầm lấy sợi dây từ tay Phạm Hà, Sơ Tuyết dùng mũi chân nhặt một mảnh thủy tinh trên mặt đất lên, chỉ cần lấy được mảnh thủy tinh là có thể cắt cổ cô.
Chỉ nghe "bộp" một tiếng, những mảnh thủy tinh vỡ bị một thứ tương tự như một viên đá đập xuống.
Chính là Trần Ngân Hà ra tay, Sơ Tuyết trợn to hai mắt tức giận: "Hai người đánh một người, có bản lĩnh gì chứ, đê tiện vô sỉ."
Trần Ngân Hà đi lên, không hề bị mắng mà hổ thẹn: "Chẳng lẽ ngày đầu tiên cô quen tôi?"
Nếu còn không đủ đê tiện thì làm sao hỏi thăm được tin tức từ cô ta.
Tô Dao trói Sơ Tuyết lại, nhặt con dao trên đất cất đi, ngước mắt lên nói với Trần Ngân Hà: "Anh định xử lý cô ta thế nào?"
Trần Ngân Hà: "Giao cô ta cho đội đặc nhiệm chống tội phạm đã điều tra vụ án ở thành phố Nam An."
Sơ Tuyết cười: "Anh dám giao em cho cảnh sát, anh không sợ em sẽ nói gì với cảnh sát, kéo anh xuống nước sao?"
Đột nhiên, tất cả các đèn trong phòng tắt, cửa thông gió trên đầu cũng ngừng tỏa nhiệt.
Máy phát điện bị Trần Ngân Hà phá hủy cuối cùng cũng ngừng hoạt động, không cần phải bị nhiệt nướng, Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, trong bóng tối hỏi: "Lão Trần, sức khỏe của anh không sao chứ?"
Trần Ngân Hà nâng tay lên, lấy điện thoại di động trên người Sơ Tuyết ra, yên lặng không một tiếng động ném vào một lọ dung dịch formalin: "Không sao."
Những gì anh muốn là phá hủy điện thoại của Sơ Tuyết trước khi giao cô ta cho cảnh sát.
Anh biết quá rõ về Sơ Tuyết, cô ta là một người cực kỳ tự phụ, cô ta luôn chỉ tin vào bản thân mình, và cô ta sẽ chỉ mang theo những thứ quan trọng bên mình, làm hỏng điện thoại di động của cô ta tương đương với làm hỏng tất cả mọi thứ.
Kỳ Bác Nhiên bật đèn pin mang theo bên mình, cuối cùng trong hầm cũng có một chút ánh sáng.
Sơ Tuyết nhìn Trần Ngân Hà: "Anh nên biết em sẽ nói gì với cảnh sát."
Trần Ngân Hà thấp giọng nói: "Tôi biết."
Cô ta sẽ cắn anh, kéo anh xuống nước, khiến cảnh sát nghi ngờ anh, biến anh thành vai ác như cô ta, làm cho cuộc sống của anh trở nên khó khăn.
Nhưng có ai quan tâm, ngay cả khi không thể trở thành cảnh sát, anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như mở một cửa hàng kẹo chỉ bán kẹo có vị đào.
Cũng có thể mở một quán cà phê, chuyên về cà phê ngọt, anh không làm gì cả, mỗi ngày chỉ ngồi bên cửa sổ như chiêu bài, thu hút các cô gái nhỏ ngoài đường vào tiêu thụ là được.
Anh cũng có thể xây dựng một nhà máy sản xuất kẹo, và trở thành giám đốc nhà máy, không tệ hơn là trở thành một cảnh sát là mấy.
Miễn là cô gái của anh không đối xử với anh như một con quái vật, sợ anh kinh tởm anh, thì mọi thứ đều ổn.
Ngoài cửa vang lên một tiếng nổ ầm ầm, bên ngoài vang lên giọng nói của Đại Vu: "Đội trưởng Tô, đội phó Trần?"
Tô Dao phản ứng lại: "Ở đây, chuẩn bị phá cửa sao?"
Giang Bất Phàm hô lên: "Bắt được một ông già, tìm thấy một chiếc chìa khóa trên người ông ta, đang thử mở."
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", tiếng mở khóa truyền vào, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra từ bên ngoài, hàng chục chiếc đèn pin chiếu vào.
Tô Dao lấy tay che mắt: "Ngốc à, đừng chiếu vào mắt chứ."
Đại Vu bắt lấy Miêu Kim Nguyên, người đang bị trói trên bàn mổ, còng tay hắn ta. Giang Bất Phàm tiếp nhận Sơ Tuyết từ tay Tô Dao.
Khi cánh cửa mở ra, một luồng không khí lạnh tràn vào, Tô Dao nhặt áo khoác trên đất của Trần Ngân Hà lên: "Mặc vào."
Thiết bị gây nhiễu tín hiệu đã bị đám Giang Bất Phàm đóng lại. Tô Dao gọi cho Đường Chu bảo anh ta sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân VIP danh giá nhất trong bệnh viện của họ.
Sau cuộc điện thoại, Tô Dao quay lại nhìn vết cắt thủy tinh trên cánh tay mình, lấy khăn giấy ấn vào.
Trần Ngân Hà quấn áo khoác: "Chúc mừng em, em đã thắng trận, bây giờ tôi là của em, em đến đưa tôi về nhà đi."
Sống sót sau tai nạn, tâm trạng Tô Dao không mấy nhẹ nhõm: "Về nhà cái gì, đi bệnh viện."
Sơ Tuyết bị còng tay, cả đời cô ta kiêu ngạo, chưa bao giờ xấu hổ như vậy, cô ta tức giận nhìn Trần Ngân Hà, như muốn ăn tươi nuốt sống anh: "Vì sao lại làm vậy với em!?"
Anh biết cô ta theo dõi bọn họ, là cố ý dẫn cô ta đến đây, để cô ta trốn không thoát, đuổi tận gϊếŧ tuyệt cô ta. So với trước đây, anh chưa bao giờ tàn nhẫn với cô ta như vậy dù cô ta ám sát anh vô số lần, lần này anh nhất định phải gϊếŧ cô ta.
Với những hành vi phạm tôi mà cô ta đã gây ra, chỉ có một con đường chết khi rơi vào tay cảnh sát, thậm chí không một lời biện minh.
Trần Ngân Hà đi đến trước mặt Sơ Tuyết, đôi mắt lạnh như băng: "Bởi vì cô đã động tâm không nên động, tiếp cận người không nên tiếp cận."
Một dòng lệ từ khóe mi chảy xuống từ trong mắt Sơ Tuyết: "Sợ em sẽ làm tổn thương cô ta, cho nên anh muốn gϊếŧ em."
Vì cô ta dẫn sói vào nhà, gia tộc cô ta bị phá hủy, cha mẹ cô ta bị cảnh sát bắn chết, cô ta chỉ còn một mục đích sống còn lại, sau khi gϊếŧ Trần Ngân Hà, cô sẽ tự sát trong vòng tay của anh.
Từ từ cô ta phát hiện có một người phụ nữ bên cạnh anh, anh sẽ dịu dàng nhìn người phụ nữ đó, nhẹ nhàng xoa tóc cho cô, tất cả những điều này anh chưa từng làm với cô ta.
Cô ta ghen ghét, ghen ghét đến điên cuồng, cô ta quyết định tiếp cận người phụ nữ để xem đối phương có bản lĩnh gì để khiến anh làm điều này với cô ta.
Chỉ vì điều đó mà anh định gϊếŧ cô ta.
"Cảnh sát Tô," Sơ Tuyết lạnh lùng nói, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tô Dao đi tới, nói: "Nếu có gì muốn nói, vào phòng thẩm vấn rồi nói sau."
"Di động của tôi không thấy, bị cảnh sát Trần hủy rồi," Sơ Tuyết nhìn Trần Ngân Hà, đem hai chữ cảnh sát nói rất cứng rắn, như thể hận cực kỳ, "Anh ấy sợ rằng một đoạn video trong điện thoại di động của tôi sẽ bị lộ ra ngoài. Cô có muốn biết những gì được quay trong đó không?"
Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà, thầm mắng anh, đừng có là ảnh giường chiếu linh tinh gì đó.
Trần Ngân Hà dường như cũng không chuẩn bị mở miệng để ngăn Sơ Tuyết, biết rằng không thể ngăn cản, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ nói ra.
Sơ Tuyết thấp giọng: "Đó là video quay cảnh anh ấy thức dậy vào nửa đêm và chơi trò chơi với một con mèo con, cô đoán xem rốt cuộc trên mặt đất là máu của ai?"
Tô Dao trong lòng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh túa ra trên chóp mũi, cô vẫn luôn nghi ngờ nhưng không bao giờ dám nghĩ sâu.
Giọng Sơ Tuyết như rắn độc siết chặt cổ người ta: "Các người có biết mất mạng trên tay là như thế nào không, nhìn nó vật vã, đau đớn, gào thét, co giật, trút hơi thở cuối cùng không còn gì cả. Điều này sẽ làm cho ham muốn kiểm soát và chinh phục của con người đạt đến đỉnh điểm. Cảm giác này sẽ gây nghiện và biến con người thành một con quái vật hoàn chỉnh và biếи ŧɦái."
"Cảnh sát Tô, cô vẫn sẵn sàng ở bên một người như vậy sao?"
Tô Dao nhìn chằm chằm Sơ Tuyết: "Chứng cứ đâu, nếu không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người."
Sơ Tuyết liếc nhìn điện thoại di động ngâm trong dung dịch formalin: "Chứng cứ đã bị anh ấy tiêu hủy, hãy nghĩ xem tại sao anh ấy lại phá hủy điện thoại di động của tôi nếu anh ấy không có tội?"
Tô Dao nhìn Giang Bất Phàm đang giữ Sơ Tuyết: "Nói bậy bạ, không nghe gì hết, giải đi."
Sơ Tuyết bị kéo về phía trước, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn Trần Ngân Hà, giọng cô ta còn ảm đạm hơn cả bệnh viện tâm thần bỏ hoang: "Em thay sinh linh bé bỏng đã chết đó nguyền rủa anh, sau khi em chết không lâu anh cũng sẽ không được chết tử tế, Trần Ngân Hà, em ở địa ngục chờ anh."
Sơ Tuyết được đưa ra khỏi tầng hầm và đưa lên xe cảnh sát, tất cả mọi người trong tầng hầm đều được đưa ra ngoài, chỉ còn lại Tô Dao và Trần Ngân Hà.
Tô Dao lấy điện thoại di động của Sơ Tuyết ra khỏi dung dịch formalin, quay lại nhìn Trần Ngân Hà: "Anh có gì muốn nói với tôi không?"
Trần Ngân Hà đóng cổ áo khoác lại, chỉnh lại gấu áo sơ mi, lại cúi xuống phủi bụi trên quần của mình.
Tô Dao nhìn kỹ khuôn mặt Trần Ngân Hà, không buông tha chút ít biểu hiện vi diệu nào của anh: "Không có việc gì mà tìm việc làm, thông thường lúc này tỏ vẻ, nghĩa là nghi phạm đang căng thẳng."
Trần Ngân Hà chỉnh trang xong, khôi phục lại bộ dáng tiên nam hạ phàm phong độ nhẹ nhàng.
Anh nhìn vào mắt cô: "Em có tin tôi không?"