Edit: Thanh
================
Tối hôm đó Khương Từ ngồi xe Thẩm Thính Nam về nhà, có lẽ vì hai người đã quá lâu rồi không gặp, trên đường đi đều không ai nói gì.
Nửa tiếng sau, xe dừng bên ngoài tiểu khu của Khương Từ.
Sau khi xe dừng hẳn, Khương Từ cúi đầu tháo dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, cảm kích nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về nhà.”
Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng rất nhạt, anh nghiêng đầu nhìn Khương Từ, nhìn chiếc cằm gầy nhọn của cô, không thể không đau lòng, nhịn không được hỏi cô, “Rốt cuộc em có ăn cơm đàng hoàng không hả? Sao nhìn còn gầy hơn tháng trước thế?”
Khương Từ có chút sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chắc không đâu, có lẽ vì lâu rồi anh không gặp tôi thôi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi có mắt, không mù.”
Ánh mắt anh rơi xuống vết thương trên vai phải cô, trong lòng càng thêm đau xót, anh nhìn cô nói: “Khương Từ, tôi biết tôi không có tư cách nói với em những chuyện này, nhưng dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau, cho dù không thể làm bạn, không thể làm anh em, không thể làm người yêu, tôi vẫn hy vọng em sống tốt. Em luôn rất nhiệt tình với chuyện của người khác, nhưng không bao giờ quan tâm đ ến bản thân, luôn đặt mình vào nguy hiểm vì việc của người khác, tôi biết em là người thiện lương chính nghĩa, muốn giúp đỡ nhiều người, nhưng em không có ba đầu sáu tay, cũng không có chín cái mạng, sau này muốn làm loại chuyện này nữa, ít nhất cũng nên tìm một người có thể bảo vệ em đi cùng.”
“Còn nữa, bị đau bị thương phải nói, đừng lúc nào cũng tự gánh lấy.” Anh nhìn Khương Từ, nghiêm túc nói với cô: “Phải nói với người xung quanh nhiều hơn, đừng tự làm khổ mình như vậy.”
Khương Từ kìm nén cảm giác muốn khóc, cô nhìn Thẩm Thính Nam, mỉm cười gật đầu, nói nhỏ: “Được.”
Thẩm Thính Nam không yên tâm nhìn cô, qua một lúc, anh hỏi: “Bác sĩ có nói lúc nào đi cắt bột không? Có ai đi cùng em không?”
Khương Từ thoải mái cười nói: “Có, tôi tìm bạn đi với tôi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu nói: “Tôi vẫn còn ở Dung Thành một thời gian nữa, nếu không có ai đi cùng em, em có thể gọi cho tôi, tôi đưa em đi.”
Khương Từ “Ừ” một tiếng, sợ mình ở cạnh Thẩm Thính Nam một lúc nữa sẽ khóc mất, cô cố cười nói: “Cảm ơn anh, vậy tôi lên trước đây.”
Thẩm Thính Nam gật đầu, nhìn cô, không yên tâm lại căn dặn thêm một câu: “Buổi tối đi ngủ cẩn thận một chút, đừng đè lên vết thương.”
“Được.” Hốc mắt Khương Từ nóng lên, đáp một tiếng, cô xách túi xuống xe, tạm biệt Thẩm Thính Nam xong liền quay người đi vào tiểu khu, cô đi rất nhanh, sợ đi chậm cô sẽ không nhịn được không quan tâm gì nữa mà đi về phía Thẩm Thính Nam.
Cô cố gắng lâu như vậy, vất vả lắm mới có thể dần giấu anh trong lòng, cô không dám quay đầu, cũng không thể quay đầu.
Sau ngày đó Khương Từ cũng không liên lạc với Thẩm Thính Nam nữa, chiều thứ sáu hai tuần sau đó, Diệp Chiêu đi cùng cô đến bệnh viện tháo bột. Lúc đó Thẩm Thính Nam nhàn rỗi nhàm chán ngồi trong quán cà phê ven đường giết thời gian, thật ra anh đã sớm không còn việc gì làm ở Dung Thành, nhưng anh vẫn không đi, sợ Khương Từ sẽ cần anh.
Vốn Lục Thành đến bàn chuyện với Thẩm Thính Nam, nhưng thấy anh mãi không về còn tưởng chuyện chưa bàn xong, nhưng hôm qua anh ấy nghe Lâm Viễn nói nhà đầu tư từ Pháp tới cũng đã đi rồi, lúc này thấy Thẩm Thính Nam không có việc gì ngồi giết thời gian trong quán cà phê, thực sự không nhịn được hỏi: “Tôi nói này, đến cùng cậu đang đợi gì thế? Hôm qua tôi nhìn thấy Lâm Viễn ở công ty, nghe cậu ấy nói mấy nhà đầu tư tới từ Pháp cũng đã đi rồi, không phải hợp đồng này đã ký xong rồi sao? Cậu còn ở đây là gì?”
Thẩm Thính Nam thản nhiên nói: “Cậu có việc thì về trước đi, tôi có chuyện của tôi.”
Lục Thành nhìn Thẩm Thính Nam, mấy giây sau anh ấy bỗng nhiên hiểu ra, “Không phải cậu ở đây chờ Khương Từ đó chứ? Không phải cô ấy có bạn trai rồi sao? Cậu ở đây làm gì? Chờ đào góc tường hay chờ làm tiểu tam?”
Cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng giương mắt nhìn anh ấy, lạnh mặt nói: “Cậu không nói gì không ai nói cậu câm đâu.”
Lục Thành nói: “Không phải, tôi nói rốt cuộc cậu đang chờ gì thế? Khương Từ tốt thế sao? Thẩm Thính Nam cậu nói một tiếng thì phụ nữ thế nào không tìm được chứ? Hay là cậu thật sự định cắm trên người cô ấy cả đời?”
Thẩm Thính Nam không thèm để ý anh ấy, không nói gì, có chút phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Thành vẫn còn đang nói dông dài, “Cậu không biết dạo này mẹ cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, nói cậu không nhận điện thoại của bà ấy, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thính Nam nói: “Bà ấy vừa mở miệng là giục tôi kết hôn, có gì hay để nói chứ.”
“Cũng không trách dì Tĩnh giục cậu được, cậu cũng nên kết hôn rồi.”
Thẩm Thính Nam mặc kệ anh ấy, ánh mắt anh rơi xuống bên lề đường đối diện, Khương Từ và Diệp Chiêu cùng nhau ra khỏi một tiệm bánh kem, hai người cười cười nói nói, trong tay Khương Từ còn cầm một cái bánh kem, vai phải cô đã tháo bột, tay cũng có thể xách đồ, có thể thấy được vết thương đã khỏi rồi.
Hai người đi đến bên đường, Diệp Chiêu giúp Khương Từ mở cửa xe, không biết Khương Từ và Diệp Chiêu nói đến chuyện gì, cười rất vui vẻ, ngồi vào xe rồi cô vẫn còn nói chuyện với Diệp Chiêu, Diệp Chiêu cười vỗ đầu cô, sau đó đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
Trong nháy mắt đó Thẩm Thính Nam không biết mình có cảm giác gì, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình như thằng ngốc, anh thu hồi ánh mắt, không nói lời nào, cúi đầu gọi điện thoại cho Lâm Viễn, điện thoại kết nối, anh mở miệng chỉ nói một câu, “Đặt giúp tôi vé máy bay về Bắc Thành, càng sớm càng tốt.”
Lục Thành vẫn còn ngồi uống cà phê ở đối diện, nghe vậy liền bị nghẹn một ngụm cà phê trong họng, anh ấy ho khan một lúc lâu, kinh ngạc nhìn Thẩm Thính Nam, “Không phải cậu không đi sao? Sao đột nhiên lại muốn về rồi? Còn gấp gáp như thế.”
Thẩm Thính Nam không để ý tới anh ấy, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Nhưng Thẩm Thính Nam không biết thật ra hôm nay là sinh nhật của bà nội Khương Từ, mỗi năm ngày này là ngày cô vui vẻ nhất, vì bà nội đã sống thêm một năm nữa, cô lại được ở cạnh bà nhiều thêm một năm.
Vừa rồi cô nói với Diệp Chiêu, sáng nay lúc cô đi chùa rút quẻ cho bà nội đã rút được một quẻ thượng thượng, cô vui vẻ đến mức không nhịn được cười tươi, Diệp Chiêu cũng không vỗ đầu cô, là trên tóc cô dính tro của nhang lúc sáng đi chùa nên Diệp Chiêu tiện tay lấy xuống giúp cô mà thôi.
Ngồi lên xe, Khương Từ ôm bánh sinh nhật của bà nội, chợt nhớ tới Thẩm Thính Nam, không biết anh còn ở Dung Thành không. Cô không nói cho Diệp Chiêu sáng này cô còn cầu một lá bùa bình an cho Thẩm Thính Nam, nhưng cô không biết nên nhờ ai đưa cho anh.
Cô không thể ở bên Thẩm Thính Nam, nhưng cô mong anh mọi chuyện thuận lợi, khỏe mạnh bình an.
Xe màu hồng nhỏ của cô và xe màu đen của Thẩm Thính Nam chạy ngang qua nhau, cô không để ý, cũng không biết sau lần tạm biệt này của cô và Thẩm Thính Nam, lần gặp tiếp theo đã là mùa hè bốn tháng sau.
Lúc đó là giữa tháng sáu, cô tiếp nhận một vụ án ở nơi khác, vụ án thực ra rất đơn giản, liên quan đến tài sản thừa kế. Mẹ của thân chủ của cô nằm liệt giường quanh năm, thân chủ đã ở bên giường chăm sóc mẹ hơn mười năm, đổ phân, đổ nước tiểu, gội đầu, ở bên cạnh chăm sóc mẹ rất tốt, hai tháng trước khi mẹ qua đời, bà đã sớm nói sẽ để lại ngôi nhà cũ cho con gái. Căn nhà cũ nát vốn dĩ không có giá trị gì, ai ngờ hai tháng trước chính quyền đột ngột ra văn bản phá dỡ, con trai từ nơi khác vội vội vàng vàng trở về, lúc mẹ đang hấp hối thì đẩy em gái đi nơi khác, đến lúc em gái về thì mẹ đã chết, con trai một mực chắc chắn mẹ đã đồng ý đưa nhà cho anh ta.
Em gái từ nhỏ đã là người yếu ớt, bị anh trai và chị dâu làm cho chỉ biết khóc, cô ấy đành chấp nhận số phận nhường nhà cho họ, chỉ yêu cầu mình có thể tiếp tục được ở trong nhà, nhưng không ngờ anh trai và chị dâu ngang ngược muốn đuổi cô ấy ra ngoài, còn không cho cô ấy ở trong nhà.
Em gái cả đời sống trong căn nhà cũ kỹ ấy, bỗng dưng chỗ che mưa che nắng cũng mất, có người trong làng nghĩ kế cho cô ấy, nói cô ấy tìm luật sư để tìm cách giải quyết.
Thế là vấn đề trăn trở này đã đến chỗ Khương Từ, tuy rằng vụ kiện sẽ không kiếm được nhiều tiền, thậm chí bây giờ em gái cũng không có tiền trả cho chi phí đi lại cho Khương Từ, nhưng Khương Từ vẫn luôn ghét cái ác như kẻ thù, sau khi hiểu rõ tình hình lập tức đồng ý.
Ngày đi công tác, cô về công ty lấy chút tư liệu, Lưu Yến còn trêu ghẹo cô, “Luật sư Khương tự móc tiền túi ra thưa kiện à?”
Khương Từ không để ý tới anh ấy, bỏ tài liệu vào túi xách, cầm túi lên nói: “Tôi đi đây, làm xong việc liền về.”
Lưu Yến thò đầu ra khỏi máy tính, nói: “Cẩn thận đó, đến rồi thì gọi về cho tôi.”
“Được.” Khương Từ vừa lên tiếng vừa đi ra ngoài.
Chỗ cô đi công tác cách Dung Thành năm tiếng đi xe, bởi vì khách hàng sống ở trong thôn nên cô lái xe đến đó để tiện vào thôn hơn.
Chín giờ sáng cô ra ngoài, mười hai giờ trưa thì đến huyện Chu Bình phía dưới Dung Thành, cô mua một ít bánh mì ở huyện lỵ, ăn trong xe rồi lái xe đến thôn Lưu Gia phía dưới huyện Chu Bình.
Lúc đến đó đã hai giờ chiều, Lưu Bình đợi ở cổng thôn từ sớm, cô ấy đã gặp Khương Từ hai lần trước đó ở văn phòng, khi nhìn thấy Khương Từ, cô ấy lập tức bật khóc, tiến lên đón, “Luật sư Khương, cô tới rồi.”
Hôm nay Khương Từ chủ yếu là muốn tới đây tìm hiểu tình hình một chút, thu thập chút chứng cứ, cô thấy Lưu Bình khóc, lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cô ấy, nói: “Cô đừng khóc, trước khi đến tôi đã nộp đơn lên tòa án địa phương, bây giờ cô dẫn tôi đi gặp thôn trưởng của cô trước, tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút.”
Lưu Bình lau nước mắt, dẫn Khương Từ đến văn phòng bí thư thôn.
Cô đi thăm thôn cả ngày, hỏi thăm rất nhiều người, đều nói anh trai của Lưu Bình là Lưu Tài từ nhỏ đã không hiếu thuận, mười mấy tuổi đã cầm dao đuổi theo chém mẹ già, Khương Từ nghe vậy liền nghĩ đến ba cô, ông cũng là một người thối nát như vậy.
Mười mấy năm trước anh ta đã rời khỏi nhà, mẹ nằm liệt giường hơn mười năm chưa từng quay về thăm, theo lý thì mẹ anh ta không thể giao nhà cho anh ta được.
Thể hiện rõ anh ta chính là nghe nói quê sắp bị di dời nên quay về giành nhà.
Thật ra, chuyện này tốt nhất là hòa giải, dù sao thì cụ nhà cũng không để lại di thư, Khương Từ đã đi thăm rất nhiều hàng xóm trong thôn, cũng không ai nghe bà cụ nói sẽ giao nhà cho con gái, vậy nên cũng không có chứng cứ chứng minh căn nhà này để lại cho con gái.
Khương Từ thăm gần hết người trong thôn xong, năm giờ chiều cô theo Lưu Bình đến nhà cô ấy một chuyến.
Cô nhẹ nhàng muốn nói chuyện với Lưu Tài một chút, kết quả còn chưa đi tới gần sân nhà anh ta, vợ Lưu Tài đã cầm chổi đuổi cô đi, nói: “Cô là ai, ai kêu cô tới đây?”
Khương Từ bình tĩnh nói: “Tôi là luật sư của Lưu Bình, tôi muốn nói chuyện với hai người.”
“Luật sư gì, bọn tôi không cần luật sư, không có gì để nói cả, cô đi mau
đi!” Cô ta vừa nói vừa cầm chổi quét qua chân Khương Từ, Khương Từ cau mày lùi lại một bước.
Lưu Bình tiến lên ngăn chị dâu lại, cô vừa nói lại muốn khóc, “Chị dâu, xin chị thương xót, để luật sư Khương nói chuyện với anh trai em một chút thôi, em đã ở ngôi nhà này mấy chục năm rồi, lớn lên ở đây, em cũng không có con cái để nương tựa, em không tranh với hai người, hai người chia cho em một chút là được.”
Khương Từ nói: “Tôi cảm thấy mọi người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện thì tốt hơn, đều là người một nhà sao phải đuổi cùng giết tận, nếu quả thật đến bước thưa kiện kia thì các người cũng không chiếm được lợi gì.”
Cô vừa nói xong, Lưu Tài bỗng nhiên từ trong nhà đi ra, trong tay anh ta còn cầm một cây đòn gánh, hung hăng đi tới chỗ Lưu Bình, không nói một lời cầm đòn gánh đánh Lưu Bình, “Tao cho mày đi tìm luật sư, tao cho mày giành với tao! Mày là đàn bà, chuyện trong nhà lúc nào đến phiên mày nói chuyện!”
Lúc này Khương Từ mới hiểu ra vì sao vừa rồi khi cô đi thăm hàng xóm, nhắc tới Lưu Tài, mọi người đều do dự không nói thêm, hóa ra người này là một người bạo lực trong thôn.
Cô nhìn thấy Lưu Tài cầm đòn gánh không ngừng đánh lên người Lưu Bình, còn Lưu Bình ngay cả sức phản kháng cũng không có, cô nhíu mày, tiến lên can ngăn, kết quả Lưu Bình bỗng nhiên bị Lưu Tài đẩy một cái, cô nhất thời không chú ý, liền bị lực quán tính của Lưu Bình đụng ngã xuống đất.
Nền bê tông ở nông thôn gồ ghề, cô mặc váy một chiếc công sở của luật sư, khi ngã xuống đất, bắp chân bên phải bị nền bê tông cọ xát chảy máu.
Lưu Bình thấy thế vội vàng tới đỡ cô, “Luật sư Khương, cô không sao chứ luật sư Khương, xin lỗi cô, tôi không cố ý.”
Khương Từ khoát khoát tay, cô nhìn Lưu Tài, nói: “Trước khi đến chỗ các người tôi đã đến đồn công an báo án, tôi khuyên anh tốt nhất đừng nên động thủ, bằng không, bất kể là Lưu Bình hay tôi, nếu hai chúng ta xảy ra chuyện gì, anh sẽ bị bắt ngay lập tức.”
Cô nói nghiêm trọng lên một chút, nhưng rõ ràng vợ Lưu Tài đã sợ, vội vàng nắm lấy tay chồng lặng lẽ đưa mắt ra hiệu.
Thấy hai người không làm ầm ĩ nữa, cô nói: “Chúng ta nói ngay đây đi, không cần nói đến căn nhà này nữa, Lưu Bình nhất định có phần, hai người muốn nuốt một mình là không thể nào.”
“Sao lại không thể nào!” Lưu Tài hung hăng nói: “Trước khi mẹ tôi chết đã chính miệng nói đưa căn nhà này cho tôi rồi!”
Khương Từ hỏi: “Ai thấy?”
Lưu Tài nói: “Vợ và con tôi đều thấy!”
Khương Từ nói: “Hai người họ không thể làm nhân chứng.”
“Tôi mặc kệ!” Lưu Tài ngu xuẩn nói, “Dù sao căn nhà này là của tôi, một phần tôi cũng không nhường! Mấy người muốn kiện cũng được, tôi chờ!”
Anh ta hừ một tiếng, nói: “Cô cứ thử đi hỏi đi, nhà trong thôn bọn tôi đều là truyền nam không truyền nữ, còn tranh với tôi, tôi khinh!”
Khương Từ nhìn người này, giận đến mức muốn đấm anh ta một phát.
Hòa giải dĩ nhiên là thất bại, Khương Từ nhìn sắc trời không còn sớm, muốn về trước, cô nói với Lưu Bình: “Tôi thấy anh trai cô rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, không thể hòa giải được rồi, vậy thưa kiện đi.”
Lưu Bình lo lắng hỏi: “Nhưng vậy có được không?”
Khương Từ nói: “Cô chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy, hàng xóm trong thôn đều có thể làm chứng, thưa kiện có lẽ ít nhiều cũng được chia một chút, nhưng nếu như lúc mẹ cô còn sống có để lại di chúc, trong di chúc có ghi để lại căn nhà này cho cô thì căn nhà này chắc chắn là của cô, anh trai cô sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì.”
Lưu Bình nói: “Mẹ tôi cũng không biết chữ, có lẽ không có di chúc.”
Khương Từ nói: “Di chúc bằng miệng cũng được, chỉ cần có người làm chứng sẽ có giá trị, hoặc là di chúc bằng video, đều có hiệu lực, cô có thể tìm thử trong nhà, tìm thử xem mẹ cô có để lại gì không.”
“Được.” Lưu Bình đưa Khương Từ đến cửa thôn, cảm kích nói: “Cảm ơn cô luật sư Khương, còn phiền cô phải đi một chuyến.”
Khương Từ nói: “Không có việc gì, dù sao tôi cũng muốn tới giúp cô lập án.”
Lúc Khương Từ rời khỏi thôn Lưu Gia đã là sáu giờ chiều, cô tính toán thời gian, về đến Dung Thành muộn nhất cũng đã mười một giờ.
Cô lái xe lên đường, mới đầu mọi chuyện còn thuận lợi, ai mà ngờ hơn chín giờ, xe đột nhiên chết máy trên đường cao tốc.
Cô đỗ xe ở làn khẩn cấp bên cạnh, thử khởi động hai lần, chiếc xe đi về phía trước một chút rồi không di chuyển nữa.
Cô không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Cô cố gắng khởi động thêm hai lần nữa, chiếc xe vẫn không nổ máy được, hoàn toàn bãi công.
Lúc này cuối cùng Khương Từ cũng hối hận, lúc trước vì tiết kiệm tiền nên cô mua chiếc xe xe second-hand rẻ này.
Cô bước xuống xe, đi tới cốp xe, cầm biển báo sự cố đặt sau xe, sau đó đi ra ngoài hàng rào gọi điện thoại.
Cô tìm số kéo xe trên mạng, gọi qua, đầu dây bên kia nói với cô rằng nhanh nhất cũng sẽ mất một tiếng, cô phải đợi một lúc.
Khương Từ rất bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành nói: “Vậy phiền phức anh nhanh một chút.”
“Được, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Tối hôm đó, Lưu Yến ra ngoài xã giao bàn chuyện, bàn xong chuyện ra khỏi phòng riêng, anh ấy nhớ tới hôm nay Khương Từ đến huyện Chu Bình công tác, lúc này mười giờ rồi, nghĩ cô chắc cũng đã về, thế là anh ấy gọi hỏi một chút, điện thoại kết nối, anh ấy vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Tiểu Từ, về tới nhà chưa?”
Giọng nói mất mát của Khương Từ từ đầu bên kia truyền tới, nói: “Vẫn chưa, xe chết máy rồi, tôi đang chờ xe kéo.”
Lưu Yến lập tức dừng lại, ngạc nhiên nói: “Sao lại chết máy? Vậy bây giờ cô đang ở đâu?”
Khương Từ nói: “Đang trên đường cao tốc Lâm Toại.”
Lưu Yến lo lắng hỏi: “Lúc nào thì xe kéo đến?”
“Không biết, bọn họ nói nhanh nhất phải một tiếng nữa.”
Lưu Yến nói: “Vậy cô phải làm sao, chỗ cô có gần trạm dừng chân không? Cô có muốn đến trạm dừng chân chờ không?”
Khương Từ nói: “Tôi vừa tìm rồi, cách rất xa.”
Lưu Yến cũng sốt ruột, hỏi: “Vậy bây giờ cô đang ở đâu, xung quanh có người không? Trên đường có xe cảnh sát không? Nếu cô nhìn thấy xe cảnh sát…”
Anh ấy còn chưa nói hết điện thoại đã bị người khác lấy đi.
Anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thính Nam sắc mặt rất khó coi, cầm điện thoại của anh ấy nói chuyện: “Bây giờ em đang ở đâu? Gửi vị trí cụ thể cho tôi.”
Trên đường cao tốc yên tĩnh tối tăm, Khương Từ nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam truyền đến từ điện thoại, trong khoảnh khắc đó cô cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Cô cầm điện thoại, một lúc lâu không nói gì, giọng nói của Thẩm Thính Nam lại truyền đến, nói: “Gửi vị trí qua Wechat cho tôi, ở đó đợi tôi, tôi tới ngay.”
Anh nói xong thì trả điện thoại lại cho Lưu Yến, nhanh chân đi ra ngoài.
Anh ra ngoài lái xe, lên xe nhìn thấy vị trí của Khương Từ, anh bấm vào đó, nhanh chóng thiết lập định vị, sau đó bấm số điện thoại của Khương Từ.
Anh lái xe lên đường, điện thoại vang lên hai tiếng đã được kết nối, anh hỏi: “Điện thoại còn bao nhiêu pin?”
Khương Từ một thân một mình đợi trên đường cao tốc, bên tai là tiếng gió gào thét, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam, cô đã cảm thấy bớt sợ hãi, trả lời: “Vẫn còn đầy, tôi có mang theo sạc dự phòng.”
Thẩm Thính Nam nói: “Vậy đừng cúp máy, bây giờ em đến chỗ nào xa xe ra một chút, cố gắng đi đến chỗ có tầm nhìn rộng hơn, chú ý hoàn cảnh xung quanh, nếu thấy xe cảnh sát thì nhất định phải cản lại, bây giờ tôi lập tức đến đón em, nhanh thôi, đừng sợ.”
Khương Từ nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam, cô đột nhiên không kìm được nước mắt, cô cắn chặt môi, không muốn để Thẩm Thính Nam biết rằng cô đang khóc.
Nhưng Thẩm Thính Nam vẫn nhận ra, anh trầm mặc một lúc, thấp giọng hỏi: “Đang khóc sao?”
Khương Từ cắn môi không dám nói, sợ mình vừa nói liền nghẹn ngào.
Nhưng dù có cách điện thoại Thẩm Thính Nam cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực của Khương Từ, nói khẽ: “Đừng sợ Khương Từ, tôi đang tới đón em.”
Khương Từ cố nén nước mắt gật đầu, cuối cùng nghẹn ngào “được” một tiếng.
Điện thoại luôn mở, Thẩm Thính Nam thỉnh thoảng gọi tên Khương Từ một tiếng, Khương Từ liền đáp một tiếng, xác nhận rằng mình vẫn đang ở đây.
Thẩm Thính Nam nói: “Nếu em sợ thì cứ nói chuyện với tôi.”
Khương Từ đến bên đường, gió trên đường cao tốc thổi bay tóc cô, nước mắt cô rơi từng đợt, cô không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ gọi tên Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam đáp lại cô, “Tôi ở đây.”
“Thẩm Thính Nam.”
“Tôi ở đây, đừng sợ Khương Từ.”
Khương Từ cứ như vậy gọi điện thoại với Thẩm Thính Nam, thỉnh thoảng gọi tên người kia, xác định người kia vẫn còn đó.
Bốn mươi phút sau, xe của Thẩm Thính Nam dừng lại trên đường khẩn cấp cạnh Khương Từ.
Khương Từ đứng ngoài hàng rào của đường khẩn cấp, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam xuống xe, nhìn thấy anh đi tới trước mặt cô, cô không thể kiểm soát được mà bật khóc.
Thẩm Thính Nam đi tới trước mặt cô, dang tay ôm cô vào lòng.
Anh không nói lời nào, chỉ dùng vòng tay rộng lớn ôm lấy Khương Từ.
Khương Từ không thể ngừng khóc trong lòng Thẩm Thính Nam, sau này cô thường nhớ về đêm đó, nhớ Thẩm Thính Nam đi về phía cô trong bóng tối, ôm chặt cô vào lòng.
Cô nghĩ chính là thời khắc đó, cô đã hoàn toàn yêu Thẩm Thính Nam.