Rơi Vào Tay Em

Chương 5


trước sau

Edit: Thanh

===============

Khương Từ không nghe theo sự sắp xếp của mẹ, trời chưa sáng cô đã xách hành lý ra ngoài, đón xe đến sân bay, ngồi chuyến bay sớm nhất trở về Dung Thành.

Trong lúc đợi lên máy bay, mẹ cũng gọi điện cho cô, bà ấy có hơi tức giận, nói: “Cho dù con muốn đi cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ. Trời lạnh như vậy, mẹ có thể kêu tài xế chở con đi.”

Nghe thấy lời này của mẹ, sự tủi thân và khó chịu của Khương Từ tối hôm qua đã lập tức tiêu tan, cô khẽ nói: “Không sao, con đón xe đến đây rồi.”

Tối hôm qua Chu Vân không thể ngủ ngon được, bà đứng trên ban công phòng ngủ, đưa tay lau nước mắt sau đó hỏi: “Mấy giờ bay?”

Khương Từ nói: “Chín giờ rưỡi, đã xét vé rồi.”

Chu Vân dặn dò: “Chú ý an toàn, đến nhà thì gọi cho mẹ.”

Khương Từ khẽ mỉm cười, nói: “Dạ.”

Cô dừng một chút rồi nói thêm: “Chúc mừng năm mới, mẹ.”

Chu Vân mỉm cười rơi nước mắt, bà lau sạch nước mắt, nói: “Mẹ biết rồi, lúc về thì gọi cho mẹ, mẹ đến sân bay đón con.”

“Dạ.”

*

Khương Từ ngồi máy bay hai tiếng đến Dung Thành, sau đó lại ngồi tàu cao tốc thêm một tiếng nữa đến huyện Thanh Dương.

Sau khi xuống tàu, lại đi đến trạm xe buýt đường dài, bắt xe buýt trở lại thôn Liên Hương.

Sau hơn năm tiếng lắc lư trên đường, lúc đến thôn Liên Hương đã là ba giờ chiều.

Khương Từ nhìn thấy quê hương quen thuộc của mình qua cửa sổ xe, lúc đó cô cảm thấy thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí cả sự mệt mỏi sau chặng đường dài cũng tan biến không chút dấu vết.

Chiếc xe chạy về phía trước một lúc, lúc xe dừng lại bên cạnh tấm bia bên đường ở thôn Liên Hương, Khương Từ cách cửa sổ xe nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bà nội đang đứng ở cửa thôn, cố gắng nhìn về phía này.

Cô nhìn bà, mũi chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Đợi đến lúc xe dừng hẳn, cô lập tức tháo dây an toàn, không chờ được nữa xách hành lý xuống xe.

Bà nội Khương đang tìm cháu gái trong đám đông vừa xuống xe, bà ấy bây giờ đã lớn tuổi nên thị lực không tốt lắm, bà ấy chưa kịp nhìn thấy ai thì đã nghe thấy một giọng nói.

“Bà nội!”

Bà nội Khương nhìn về hướng phát ra giọng nói, Khương Từ đã chạy đến trước mặt bà, giang rộng vòng tay ôm bà thật chặt.

Bà nội Khương vô cùng vui mừng, hai tay ôm chặt lấy cháu gái.

Bà sờ lưng cháu gái, xót xa nói: “Sao lại gầy đi nhiều thế, lưng chỉ sờ được toàn xương thôi”.

Bà lại đưa tay sờ mặt cháu gái, mi tâm nhíu lại, nói: “Mặt cũng gầy đi một vòng rồi.”

Khương Từ cười vui vẻ nói: “Nào có chứ. Mấy ngày trước con vừa tăng cân đó, không nhẹ chút nào, vẫn khỏe mạnh như trước.”

Cô một tay kéo hành lý, một tay nắm tay bà đi vào thôn, vui vẻ nói: “Bà nội, chúng ta về trước đi, vừa đi vừa nói.”

“Ừm.”

Khương Từ đã lâu không về, hai bà cháu nói chuyện không dứt, buổi trưa, Khương Từ ngồi xổm trước bếp lửa giúp bà nội nhóm lửa nấu cơm.

Bà nói ngồi bên cạnh vừa thái đồ ăn vừa chê cô, “Con đó, bây giờ ở trong thành phố lâu rồi, vẫn còn nhớ cách nhóm lửa à?”

Khương Từ nói: “Đương nhiên rồi, con sẽ không quên đâu.”

Bà nội Khương bị chọc cười vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, buổi chiều Khương Từ cùng bà nội lên núi đốt giấy tiền vàng bạc cho ông nội, đốt xong, hai người tay trong tay chậm rãi đi xuống núi.

Khi xuống núi, bà nội hỏi cô cuộc sống ở đó thế nào, nhà đó có ai bắt nạt cô không?

Khương Từ có chút buồn bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vui vẻ nói với bà nội: “Đương nhiên không có ai rồi, mọi người đều rất tốt với con.”

Bà nội Khương nghe vậy thì yên tâm, vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi. Lần này con vừa đi, bà nội vẫn luôn lo con đến đó sẽ không quen, dù sao cũng là nhà người ta, cũng không biết người ta có cho con sắc mặt tốt không.”

Khương Từ cười nói: “Sao có thể chứ, bà đừng lo lắng lung tung.”

“Ngược lại là bà đó, lúc con không ở nhà bà phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.”

Bà nội Khương nói: “Con yên tâm đi, thân thể bà còn rất tốt. Con đi học bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng quá mệt mỏi, cũng đừng lo lắng cho bà, bà sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Nói xong bà còn đùa giỡn vỗ vỗ vào tay cháu gái, vừa cười vừa nói: “Bà còn chờ hưởng phúc của cháu gái đó.”

Khương Từ vui vẻ nói, “Đương nhiên rồi, nửa năm sau con sẽ thi đại học, mấy năm nữa sau khi tốt nghiệp đại học con sẽ cố gắng kiếm tiền mua nhà, sau đó đón bà lên ở với con.”

Bà nội Khương cười nói: “Đến lúc đó nếu con có bạn trai, vậy bà đi theo cũng không tiện.”

Khương Từ lại nghiêm túc nói: “Con không quen bạn trai đâu, con cũng không kết hôn, con sẽ ở bên cạnh bà cả đời luôn.”

Bà nội Khương lại lắc đầu, nói: “Con gái sao có thể không kết hôn được, con đừng để cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ con làm ảnh hưởng, trên đời này vẫn còn người tốt mà.”

Khương Từ không tranh luận với bà nội nữa.

Cô không tin vào tình yêu, cũng không tin đàn ông, càng không tin có bất kỳ tình cảm tốt đẹp nào sẽ rơi xuống người mình.

*

Khương Từ ở nhà cùng bà nội tròn một tuần, mãi cho đến một ngày trước khi trường luyện thi khai giảng cô mới trở về.

Năm lớp mười hai này trôi qua rất nhanh, thời gian như tên bắn, chớp mắt đã qua.

Lúc thi tốt nghiệp, cô trở lại Dung Thành thi. Sau kỳ thi, cô đi ăn với các bạn học cấp ba cũ, sau đó trở về thôn Liên Hương ở với bà nội gần nửa tháng, mãi cho đến trước khi có kết quả thi đại học mới trở về Bắc Thành.

Ngày có kết quả, thật ra cô rất bình tĩnh, dù sao cô cũng biết mình thi thế nào, có thể ước chừng được điểm số.

Ngược lại mẹ cô rất hồi hộp, sáng sớm bà đã ngồi trước máy tính, chờ vừa tới giờ liền lập tức đăng nhập giúp cô.

Có điều lúc kiểm tra kết quả thì mạng bị nghẽn, mặc dù mạng ở nhà rất tốt nhưng phải tải lại trang mấy lần mới đăng nhập được.

Khương Từ nhìn thoáng qua điểm số của mình, chỉ kém bốn năm điểm so với dự đoán của cô.

Mẹ thấy được điểm của cô, bà vô cùng vui vẻ nắm chặt tay cô, tự hào nói: “Mẹ biết ngay Tiểu Từ nhà chúng ta có thể thi vào bất kỳ trường đại học hàng đầu nào trong nước mà.”

Bà cười hỏi: “Nói thử xem, con muốn được tặng quà gì? Muốn đi du lịch hay muốn mua sắm thỏa thích?”

Khương Từ cười cười, nói: “Không cần đâu mẹ, con không có gì muốn mua.”

Đúng là Khương Từ không có gì muốn mua,

Vào ngày kỳ thi đại học kết thúc, cô đã thề rằng sẽ không bao giờ xin gia đình một xu nào nữa.

Vì vậy, trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, cô đã sắp xếp một số công việc trong mùa hè cho mình, dự định kiếm đủ tiền trang trải học phí đại học và tiền sinh hoạt.

*

Đêm hôm đó là sinh nhật Lục Thành, bọn họ hẹn nhau tại một quán bar trên đường Nam Kinh.

Qua ba vòng rượu, vị phật lớn Thẩm Thính Nam mới khoan thai đến muộn.

Lục Thành nhìn thấy Thẩm Thính Nam cuối cùng cũng xuất hiện, chừa ra một chỗ trống bên cạnh cho anh, nói: “Tôi còn tưởng tối nay cậu không tới chứ. Người bận rộn như cậu, gần đây hẹn cậu uống mấy ly cũng không hẹn được.”

Thẩm Thính Nam ngồi xuống, tiện tay ném áo khoác âu phục lên tay vịn của ghế sô pha.

Anh một tay khui lon bia, ngẩng đầu nhấp một ngụm giải khát, sau đó nói: “Có cuộc họp đột xuất, vừa mới kết thúc.”

Lục Thành hỏi: “Dự án thu mua Sinh Học Tân Trạch?”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng. Anh từ trong hộp thuốc lá rút ra điếu thuốc, cắn trên môi, lấy một chiếc bật lửa từ trong túi quần ra châm lửa.

Gần đây anh có rất nhiều việc, bận rộn đến mức hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi, vô cùng mệt mỏi.

Anh hút xong nửa điếu thuốc nâng cao tinh thần, hỏi Lục Thành, “Bên này của cậu lúc nào kết thúc?”

Lục Thành nói: “Còn sớm mà, bây giờ mới mười giờ.”

Nhìn Thẩm Thính Nam nói, “Nửa hiệp sau tới nhà tôi chơi mạt chược, đi không?”

Thẩm Thính Nam vặn nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn, có chút mệt mỏi nói: “Không đi, lát nữa tôi về trước.”

Anh vừa dứt lời bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.

Anh không khỏi cau mày, theo bản năng nhìn qua bên cạnh.

Một bàn cách bàn bọn họ không xa, một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy đen dài đến gối bao lấy cặp mông, cô đang rót rượu cho khách, miệng thuần thục giới thiệu giá cả và hương vị của các loại rượu, giọng điệu nịnh nọt nói: “Tiên sinh, tối nay chúng tôi có sự kiện dành cho loại rượu này, mua một hộp sẽ được tặng một hộp, rất lời. Hơn nữa rượu này của chúng tôi cũng bán rất chạy, tôi mở một chai cho ngài uống thử nhé?”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ, thấy cô thuần thục dùng dụng cụ mở chai để mở rượu cho khách, qua lại như con thoi giữa một nhóm khách, cẩn thận từng li từng tí rót rượu cho khách.

Trên mặt cô nở nụ cười nịnh nọt, nhưng cuối cùng đối phương lại xua tay từ chối mua rượu cho cô.

Khương Từ cũng không nổi giận, cười một tiếng rồi ôm lấy hộp rượu đi đến bàn khác.

Thẩm Thính Nam càng xem mày nhíu lại càng sâu, Lục Thành không biết Khương Từ, thấy Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm vào cô gái bán rượu kia còn tưởng rằng anh coi trọng người đó.

Anh ta muốn nhìn Thẩm Thính Nam rơi xuống trần thế từ lâu rồi, như đang xem kịch vui, anh ta tự chủ trương gọi quản lý tới, đưa tay chỉ vào Khương Từ, nói: “Gọi cô bé kia qua đây.”

Quản lý nhìn theo ngón tay của Lục Thành, sau đó hỏi: “Cậu Lục, cậu muốn mua rượu sao?”

“Đúng vậy.” Lục Thành nói.

Quản lý tươi cười vội vàng nói: “À, tôi lập tức gọi người tới.”

Nói xong liền vội vàng đi tới chỗ Khương Từ.

Khương Từ đang cố hết sức bán rượu cho khách, tối nay cô bán không được, chỉ mới bán được một đơn, trong lòng có hơi lo lắng.

Thấy khách bàn này không mua rượu của mình, cô lại ôm rượu định đi tới bàn khác xem thử.

Đang chuẩn bị đi thì cô bị quản lý gọi lại, “Này này, Khương Từ, đợi đã.”

Khương Từ dừng lại, quay người nhìn quản
lý, hỏi: “Quản lý tìm tôi sao?”

Vẻ mặt quản lý như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Nói cô ngốc thì đúng là không thông minh thật, cô không thấy người ngồi bên kia là ai sao? Con trai lớn nhà họ Lục, bọn họ tới chơi nhất định phải uống rất nhiều rượu. Cô không đi bán cho cậu Lục mà chạy quanh đây làm gì.”

Khương Từ không phải người Bắc Thành, cô nào biết được mấy danh gia vọng tộc ở Bắc Thành này chứ. Cô nhìn theo hướng quản lý chỉ, hỏi: “Bọn họ muốn mua rượu sao?”

“Đúng vậy, cô mau tới đó đi.”

“Ồ.” Khương Từ nhìn thấy có mối làm ăn liền vui vẻ trở lại, vội vàng ôm rượu qua đó.

Quản lý lại kéo cô lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Giới thiệu mấy loại rượu mắc tiền vào, cậu Lục rất có tiền, nếu cậu ấy mua một chai rượu của cô thì tiền cô kiếm được tối nay, đừng nói đến học phí một năm, bốn năm cũng đủ đó.

Khương Từ nghe vậy càng vui vẻ hơn, cô dùng sức gật đầu, ôm rượu vô cùng phấn khởi đi đến đó.

“Chào ngài, là mọi người muốn mua rượu sao ——”

Khương Từ tươi cười, nhưng mà vui quá hóa buồn, khi đến gần, cô còn chưa nói hết đã nhìn thấy Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế salon, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm cô.

Cô không nghĩ tới sẽ gặp được Thẩm Thính Nam ở đây, vô thức mím môi dưới, không biết nên tiếp tục bán rượu hay rời đi trước.

Cô đang do dự thì Thẩm Thính Nam từ trên ghế đứng lên, trầm mặt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Ra đây với tôi.”

Nói xong anh liền ra ngoài trước.

Khương Từ bất giác c ắn môi dưới, chần chờ một chút vẫn là quay người theo anh ra ngoài.

Cô đưa rượu trong tay cho đồng nghiệp, nói: “Giúp tôi mang đến quầy bar, để ở đó một lát, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Từ quán bar đi ra, Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang đứng ở ven đường cách đó không xa chờ cô.

Cô đi qua, nhìn Thẩm Thính Nam, không hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Thính Nam trầm mặt nhìn cô, giọng điệu không vui nói, “Cô có biết đây là nơi nào không?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Biết chứ, quán bar.”

Thẩm Thính Nam khẽ nhíu mày.

Anh nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, sau đó hỏi một câu, “Sao vậy? Cô rất thiếu tiền à?”

Khương Từ nhẹ nhàng nhếch môi, bướng bỉnh nhìn Thẩm Thính Nam, không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam thấy cô không lên tiếng, ánh mắt càng trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Nhà họ Thẩm không cho cô ăn hay không cho cô mặc? Cô phải đến nơi này kiếm tiền? Sao? Cô định nối gót mẹ mình à? Cô muốn kiếm tiền bằng cách bán rượu ở nơi đầy cám dỗ này, vậy còn đọc nhiều sách như vậy làm gì? Nhân lúc còn sớm thì đừng đọc nữa.”

Lúc đầu Khương Từ không muốn tranh luận với Thẩm Thính Nam, nhưng lúc này nghe anh nhắc đến mẹ mình, lại nhớ đến Thẩm Thính Nam chán ghét mẹ con cô, cho rằng bọn họ đến nhà họ Thẩm chính là để vơ vét tiền.

Cô bỗng nhiên có chút oan ức không nói ra được, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tôi chỉ bán rượu, cũng không phải bán thân. Anh có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không? Tôi cũng không lấy danh nghĩa của nhà họ Thẩm mấy người, cũng sẽ không làm nhà họ Thẩm mấy người mất mặt, cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho nhà họ Thẩm mấy người. Huống chi cho dù tôi thật sự bán thân, thì liên quan gì đến nhà họ Thẩm mấy người?”

Thẩm Thính Nam bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, anh giễu cợt nói: “Cô vẫn rất biết ăn nói đó, tôi còn tưởng cô là người câm điếc.”

Khương Từ bướng bỉnh nhìn Thẩm Thính Nam, cô không nói nữa, quay người trực tiếp trở lại trong quán rượu.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Từ một lúc.

Quen biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh phát hiện tính tình cô gái nhỏ này cũng rất bướng bỉnh.

Nhìn Khương Từ một lần nữa đi vào quán bar, anh thu lại ánh mắt, từ túi quần tây lấy điện thoại ra, bấm một dãy số gọi đi.

*

Ba giờ sáng, quán bar đóng cửa.

Khương Từ đang cùng đồng nghiệp thu dọn những chai rượu trên bàn, quản lý đột nhiên đi về phía cô, đưa cho cô một phong bì, nói: “Khương Từ, cô đếm lại đi, đây là tiền lương và hoa hồng trong nửa tháng của cô.”

Khương Từ nhìn phong thư quản lý đưa tới, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía quản lý, nói: “Quản lý Dương, vẫn chưa được một tháng mà.”

Quản lý Dương áy náy nói: “Đúng vậy. Kỳ thật nửa tháng qua cô làm rất tốt, biểu hiện cũng không tệ, có điều tổng giám đốc Thẩm đã lên tiếng, cho dù có cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám thuê cô nữa.”

Lại nói: “Có điều nếu cô đã quen người có thân phận như tổng giám đốc Thẩm thì cần gì phải đến nơi thế này làm thêm chứ.”

*

Thật ra thì Khương Từ không chỉ có công việc ở quán bar, cô làm việc trong một quán cà phê vào ban ngày, cảm thấy thời gian trống vào ban đêm quá lãng phí, thế là cô đã tìm cho mình một công việc bán thời gian trong quán bar.

Cô vốn định tận dụng kỳ nghỉ hè này để kiếm thêm tiền, như vậy sẽ trang trải được học phí và sinh hoạt phí cho học kỳ tiếp theo. Nếu bán rượu tốt, có lẽ cô có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, lỡ như sau này bà nội có chuyện gì cô cũng có thể lấy ra ứng phó.

Nhưng không ngờ công việc ở quán rượu chưa làm được nửa tháng đã bị đuổi việc.

Cô vào phòng thay quần áo để cởi đ ồng phục làm việc, thay lại quần áo của mình, đếm số tiền mà quản lý đưa cho cô, tiền lương và hoa hồng cộng lại chỉ có 6.000 tệ.

Cô có hơi thất vọng, bỏ tiền vào túi rồi bơ phờ bước ra khỏi quán bar.

Bây giờ đã là ba giờ rưỡi sáng, hầu như không thấy ai trên đường phố.

Cô đi đến bên đường, đang định bắt taxi bằng điện thoại di động thì đột nhiên một chiếc ô tô phía sau bấm còi.

Cô vô thức nhìn về phía chiếc xe, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang ngồi ở ghế lái qua cửa sổ.

Anh lái xe tới, hạ kính xe xuống, lạnh nhạt gọi cô: “Lên xe.”

Khương Từ đứng ở ven đường, do dự một hồi cuối cùng đi tới bên cạnh xe, mở cửa sau lên xe.

Cô đang định thắt dây an toàn, Thẩm Thính Nam đột nhiên nói: “Ngồi ở phía trước đi, coi tôi là tài xế à?”

Khương Từ vô thức mím môi, đành phải xuống xe ngồi vào ghế phụ ở hàng trước.

Cô cúi đầu thắt dây an toàn.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, lo lắng hỏi: “Anh uống rượu rồi đúng không? Có thể lái xe sao?”

Vừa khởi động xe, Thẩm Thính Nam vừa nói: “Tôi chỉ uống một ngụm, cũng đã sáu bảy tiếng rồi.”

Khương Từ vẫn có chút không yên lòng, nghi ngờ nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam dứt khoát dừng xe nhìn cô, “Cô không yên tâm như thế, nếu không cô lái đi?”

Khương Từ nhỏ giọng nói: “Tôi không biết lái.”

Thẩm Thính Nam một lần nữa khởi động xe, đêm nay anh bị Khương Từ giày vò không còn cách nào khác.

Trên đường về nhà, Khương Từ vẫn theo thói quen dán vào cửa xe, cơ thể theo bản năng né tránh Thẩm Thính Nam.

Cô say sưa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh đèn nê-ông ven đường lóe lên trước mắt, nhìn ánh đèn của những tòa nhà cao tầng và những ngôi nhà lướt qua, cô bất giác ghen tị —— Đến bao giờ cô mới có thể mua được một căn nhà của riêng mình ở thành phố này, có một mái ấm hoàn toàn thuộc về mình. Không sợ nắng mưa, không còn ăn nhờ ở đậu.

Lúc gần đến nhà, cô nhớ tới một chuyện, vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, trong mắt mang theo sự nhờ vả nói: “Anh có thể đừng nói chuyện tôi làm ở quán bar với mẹ tôi không?”

Thẩm Thính Nam vừa lái xe vừa lạnh nhạt trả lời một câu, “Tôi không rảnh như vậy.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Cảm ơn.”

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện